Sunday 29 July 2007

Chủ Nhật

Chủ Nhật, một buổi trưa hè.

Nắng trải đều trên mặt đường. Nắng xuyên qua những kẽ lá và khẽ rung rinh mỗi khi có cơn gió thổi qua.

Ở một con phố nhỏ, cách xa mặt đường,dưới màu nắng vàng, dưới màu xanh của cây xoan nhỏ bé, có một gia đình bác sửa xe. Người bố, chắc là chủ tiệm sửa xe, đang loay hoay tháo máy của chiếc xe dựng phía trước hè, tháo dầu, xịt nước. Công việc dường như rất nhẹ nhàng vì khuôn mặt của bác không lộ vẻ mệt mỏi hay trầm tư gì cả. Phía sau là bà vợ, cũng đang tập trung lau chiếc xe đạp để trong nhà. Chỉ có đứa bé gái là không phải làm gì.

Đứa bé trông thật dễ thương trong chiếc váy trắng mà đơn giản. Nó cứ đi lòng vòng, chơi một mình. Thỉnh thoảng chạy ra nghịch con mèo bé tí đang bị xích ở gốc cây. Con mèo cứ nằm ườn ra đất, ngọ nguậy như chẳng thèm chơi với con bé. Nghịch một lúc rồi chán. Con bé lại chạy vào trong nhà. Một lúc sau lôi ra 1 cái quạt nhỏ nhỏ. Rất tự nhiên, nó đứng cạnh mẹ nó, và quạt. Chiếc quạt bé tẹo trong đôi bàn tay nhỏ xíu, chả đủ sức tạo ra một cơn gió thổi bay đi cái nóng trên khuôn mặt mẹ nó. Bà vẫn tập trung vào chiếc xe đạp. Rồi nó quay ra ngoài, phe phẩy chiếc quạt cho bố nó. Ông cũng chả để ý mà chỉ tập trung vào những con ốc đen bẩn. Thế nhưng đứa trẻ dường như không để ý đến những điều ấy. Rất hồn nhiên và vô tư, nó vẫn cứ đứng đấy, cánh tay nhỏ bé cứ đều đều đung đưa quạt cho bố mẹ nó...

Ở bên kia vỉa hè, mình vẫn ngồi đấy. Mình nhìn thấy hết. Mình lặng im như đang xem 1 bộ phim. Và mình chợt nghĩ, hạnh phúc đôi khi ở ngay trước mắt, sao người ta cứ phải tìm kiếm đâu xa...

Ở đó, dưới tán cây xoan, có gió thổi và nắng thật mát.
Read rest of entry

Tuesday 24 July 2007

Winter melody

Câu truyện ngắn..

đôi trai gái yêu nhau mà không dám nói..

Bao mùa trôi qua…Hoa nở rồi tàn…Đi bên nhau mà tựa như xa lắm…

Đôi mắt nhìn nhau như muốn nói..nhưng sao lòng người không dám..

Thế rồi, 1 người không chờ được nữa..

Nỗi buồn dài…

...............................

Lời nói chẳng mất tiền mua

Tìm lời để nói cho mình hiểu nhau…

.........................

Mùa đông, một ngày như bao ngày khác. Gió se se lạnh, đám lá vàng lượn vòng trong không trung, từ từ rơi xuống đất, rồi chợt khẽ lộn lên theo vành chiếc xe đi qua…

_ Trời lạnh, anh nhỉ?

_ Uh..

_ Anh có phiền không nếu…em ôm anh?

_ Anh không phiền đâu…chỉ hơi suy nghĩ 1 chút thôi..

_ Anh suy nghĩ gì thế? Em biết được không?

_ Àh, anh sẽ suy nghĩ là…có thể…em thích anh…

_ Hihi…mà thế có làm sao không anh?

_ Àh, thực sự thì cũng không sao, bởi vì…anh...cũng thích em…

.............................

Hình như có nụ cười trong tia nắng ấm…

Có niềm vui được gió thổi ngang qua…

Lá vẫn rơi hay mùa xuân đang đến ?

_____________________

Mới tưởng tượng ra hihi..lãng mạn phết nhỉ..

Lời nói đơn giản sao lại cứ phải nói 1 cách phức tạp ?

Nói chung là phấn đấu, kiếm người…ôm trước mùa đông, hehe…( hy vọng mùa đông gần nhất...) àh, mà mùa hè thì cũng chả sao, hơi nóng 1 tí thôi…

...Đâu phải lúc nào cũng cần 1 bờ vai để khoác đâu, cũng cần 1 vòng tay để ôm nữa chứ...

Read rest of entry

Friday 20 July 2007

Vũ phong kiếm truyện - P2

Lời nói đầu: đây là câu truyện được biên soạn và phóng tác từ 1 câu truyện khác, có thật !

--------------------------------------------

Tóm tắt lại phần trước:

Tại hạ và thằng đồng môn, nhân 1 hôm đẹp trời, xuống núi, ngao du thiên hạ. Đến bên đầm sen cạnh Công Viên Vầng Trăng, bất ngờ gặp 4 vị cô nương, dung mạo hết sức xinh đẹp nên mới gặp lần đầu đã đem lòng thầm yêu, trộm nhớ. Vì tướng tá bọn tại hạ trông hết sức bình thường, nên muốn để 4 vị cô nương kia chú ý, không nhớ là vô tình hay cố tình 1 cách vô tình, rút Giản Phong Kiếm của mình ra…

Bốn vị cô nương đấy thấy bọn tại hạ xuất thân hèn mọn nên hình như không thèm động thủ, vô tình khiến bọn tại hạ chủ quan, dương dương tự đắc..Ai dè, mấy hôm sau, trong một lần tái ngộ trên Hot café quán, bọn tại hạ mới hiểu thế nào là sức mạnh của Vô Gian ỷ thiên kiếm < thiên kiếm chuyên bóc mẽ mấy thằng bốc phét >. Hôm đấy, mấy vị cô nương thương tình không truy sát, nhưng chắc là cũng có dụng ý chờ xem bọn tại hạ liệu còn cao thủ nào khác không, mất công bắt cá, phải bắt cá to nó mới sướng các bạn ạ...

Bao nhiêu bằng hữu, huynh đệ đều có thể nhờ vả, nhưng nghĩ lại, chuyện này mà lộ ra thì không có gì tự hào hết..Sao bao nhiêu lựa chọn, bọn tại hạ quyết định rủ thêm Đức Đại Vũ, sư huynh của tại hạ đi..Tại hạ nghe giang hồ đồn đại sư huynh của tại là cao thủ võ lâm, bản lĩnh cao cường, hoành tẩu giang hồ chả mấy khi thất bại. Chả biết liệu lần này có mã đáo công thành hay không, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì không biết đào đất ở đâu mà chui xuống bây giờ..Nhưng dù sao, cả 3 cùng đi khiến bọn tại hạ cũng có phần nào an tâm..

Giản Phong Kiếm < kiếm chém gió của Simple > hôm đó được lau chùi, bảo quản thật kĩ lưỡng, nhưng không biết có phải mang ra sử dụng hay không…

Trên trời có triệu vì sao

Liệu trên mặt đất có bao anh hùng

Anh hùng mặc kệ anh hùng

Anh đây lên tiếng, anh hùng phải im…

Hôm đấy, tối HN 33°C, trời nóng hầm hập, gió lay lắt thổi, bụi cát bay đầy đường, không khí thật tang thương…Mồ hôi rịn ra ướt hết áo, khiến mặt đứa nào cũng lộ vẻ căng thẳng…Lầu 2 BizCafé quán trên đường Trần Hưng Đạo được chọn làm nơi diễn ra cuộc tỉ thí. Cả 3 đã bàn bạc rất kĩ trước chọn nơi đây làm nơi quyết đấu vì nơi đây rộng rãi, vắng vẻ, có thể tung hết cả kĩ năng của mình ra mà không sợ bị dòm ngó, bắt bài cũng như chẳng may đụng phải các cao thủ khác..

Trời càng lúc càng tối, con đường càng lúc càng vắng người qua lại..Một không khí im lặng đáng sợ..

Không phải đợi lâu, 2 nữ khách của chúng ta đã xuất hiện. Vẫn vẻ đẹp kiều diễm ấy, vẫn nụ cười tẩm thuốc mê ấy, vẫn ánh mắt nhẹ nhàng mà sắc như dao ấy khẽ lướt qua 3 đứa, phải người thường có cầm kiếm Thiên Vũ Phong < kiếm chém gió của Trời > cũng rơi kiếm mà chết đứng ấy chứ, nhưng rất may là 3 đứa hôm nay đã chuẩn bị hết sức kĩ lưỡng, nên chỉ hơi choáng 1 tí rồi lại bình tĩnh trở lại..

2 nữ khách có thoáng chút bối rối, không hiểu vì hôm nay bên tại hạ có thêm 1 người, lai lịch chưa rõ ràng hay vì chiêu phủ đầu kia hôm nay không có tác dụng nhưng rồi khẽ mỉm cười, ngồi xuống thủ thế. Không khí căng như sợi dây đàn, trong tiếng thở còn rõ cả tiếng ruồi kêu vo ve ở bàn bên cạnh.

Sau vài câu nhẹ nhàng đưa đẩy, bất ngờ, Đức Đại Vũ, nháy mắt tại hạ: “để tao” rồi từ từ vung Đại Vũ Phong đao lên. Thế đao rất từ từ mà có uy lực, người thường không đế ý thì không thể thấy được sức mạnh và sự bao trùm của nó:

_Ơ, em mới ở bên Đức về ah? Anh cũng vừa ở bên đấy về..

Bên kia, 2 nữ khách thấy thế chém tầm thường, nhưng không dám coi thường, nhẹ nhàng chống đỡ, thỉnh thoảng khẽ phản công, nhưng không ngờ, thế chém giả mà sức mạnh thật, Đại Vũ Phong đao chém liên tục, ngang dọc, dọc ngang, trên trời dưới biển, tiếng kiếm khi chạm nhau oang oang, xanh xanh, đỏ đỏ, hình ảnh hiện lên liên tục, đưa bọn tại hạ hết đi từ Đức sang tận Tây Ban Nha, từ quán café VN sang tận mấy nhà mấy sản xuất thịt bò bên Đức…Tại hạ và Gia Đại Quỳnh nín thở, câm lặng nhìn cuộc chiến, rõ ràng Đức Đại Vũ với thanh Đại Vũ Phong đang nắm thế chủ động, nhưng không có nghĩa bên 2 vị cô nương kia sẽ thua. Gió bão nổi lên khắp nơi, chiếc áo đẫm mồ hôi trở nên lạnh toát, toàn thân bắt đầu nổi da gà…

Sau 1 tuần café, cuộc tỉ thí vẫn bất phân thắng bại, 2 cô nương nháy mắt nhau chuyển thế kiếm:

_ Cấp 3 anh học ở đâu?

Thôi xong, trong đầu tại hạ thầm nghĩ, vì tại hạ biết Đức Đại Vũ trước đây xuất thân từ Trần Phú phong môn cùng 2 cô nương kia, tuy có khác thời điểm. Khuôn mặt Đức Đại Vũ vẫn lạnh tanh, chỉ có cái miệng là tiếp tục văng khẩu quyết. Tại hạ cũng không ngờ là cái thằng ham chơi lười học, coi trời bằng vung, coi trường bằng đinh thế này mà lại nhớ hết các sư huynh, sư phụ của mình. Quả này là không phải chém gió nữa rồi. Đúng như những gì tại hạ đã nghĩ, 2 cô nương không nhưng không chống đỡ nổi mà còn bị Đại Vũ Phong kiếm đưa hết chỗ này đến chỗ khác, từ lớp này đến lớp khác, hết năm này sang năm khác, gặp hết thầy này đến cô khác, không những thế mà còn phải há hốc mồm thán phục, con mắt nghi ngờ đã bắt đầu ánh lên những tia thán phục..Biết chiến thắng đã trong tầm tay, Đức Đại Vũ vẫn tiếp tục vung kiếm, con mắt thật man dại, không còn biết gì đến xung quanh.. trận đấu lúc này đã nằm trong tay hắn, tiếp hay nghỉ là do hắn muốn hay không mà thôi…

Tại hạ và tên đồng môn kia, mồm há hốc, toàn thân đông cứng, khuôn mặt thỉnh thoảng phải căng hết các cơ, nở 1 nụ cười khô dại, không người ngoài lại bảo “ trông ngu ra mặt”, toàn thân lạnh toát, đốt thuốc liên tục, khói thuốc không những làm cơ thể ấm lại mà khi bay lên, nhìn khói thuốc xoay tròn trên không trung mới biết thế gió mạnh như thế nào.. Mấy bàn café bên cạnh, hình như cũng bị trúng gió, đóng băng hay sao mà các đôi yêu nhau không còn thấy tâm sự, phục vụ quán cũng ngồi im không thấy đi tính tiền, mấy con ruồi vo ve nãy giờ, hình như bị gió thổi đập đầu vào tường chết rồi cũng nên..

_____________

Nói thật là từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tại hạ mới thấy hết được sức mạnh vũ bão của Chém Gió tuyệt kĩ là như thế nào..Cuộc tỉ thí hôm đấy mà kết cục như thế nào chắc các hạ cũng đã đoán ra được, chỉ biết rằng tại hạ và Gia Đại Quỳnh mặt cắt không còn giọt máu, trong khi Đức Đại Vũ vẫn tỉnh bơ. Đêm hôm đấy, sư huynh Đức Đại Vũ còn rủ tại hạ lên Cầu Giấy luyện công, nhưng tại hạ 1 phần vẫn còn chưa hoàn hồn với cuộc tí thí vừa diễn ra, 1 phần vì biết mình tài hèn sức mọn, luyện thêm mấy môn đỉnh cao của võ học nữa thì chắc chắn có ngày tẩu hoả nhập ma..Trước khi chia tay nhau, Đức Đại Vũ có truyền lại khẩu quyết của mình :

Đệ à, khi nào đệ có thể chém [ tất nhiên là chém gió rồi ] nữ nhi cũng như nam nhi, mà không có cảm xúc gì thì có nghĩa là đệ đã đạt đến cảnh giới giông như huynh rồi đấy !!”

Sư huynh nói hết sức chí lý và chân tình, nhưng đệ đã quyết rồi..

Giang hồ hiểm ác, ngoạ hổ tàng long, cho nên, sống trên đời phải biết mình là ai ! Từ hôm nay < thực ra là hôm vừa rồi > quyết rửa tay gác kiếm, Giản Phong Kiếm từ nay không bao giờ lộ diện !!

Vâng, và để chứng minh câu truyện của tại hạ là hoàn toàn có thật, tại hạ có thảo được 1 bản vẽ trong đó có đầy đủ Gia Đại Quỳnh < Quỳnh Đại Gia >, Đức Đại Vũ < Đức Gió to > và 4 vị cô nương xinh đẹp kia, kính báo ^_^ !

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Read rest of entry

Wednesday 18 July 2007

Vũ phong kiếm truyện - P1

Lời nói đầu: đây là câu truyện được biên soạn và phóng tác từ 1 câu truyện khác, có thật !

_________________________________________________________

Giang hồ hiểm ác, ngoạ hổ tàng long…

Hà Nội là kinh đô của đất nước Việt Nam. Nơi đây đất lành, màu mỡ phì nhiêu, dân cư đông đúc, tất cả các con đường đều sầm uất, tấp nập, kẻ buôn người bán, ngựa xe tung hoành không theo 1 đường lối nào cả. Quân lính khắp nơi nhưng dường như đã quá quen với cái cảnh này, cho nên, có đó mà cũng như không. Người dân ở đây tính cách hiền hoà, những chuyện va chạm cỏn con có thể cười xoà, bắt tay xin lỗi, còn quá thể lắm thì…cũng chả cần đến quân lính làm gì..Họ cứ chiếu theo luật..Rừng mà giải quyết, khỏi mắc mớ đến triều đình quan lại..Nói chung, nếu hiểu và đừng mắc phải những tội danh ghi trong cuốn Luật này thì đã có thể sống vui khoẻ tại kinh đô, khỏi lo nghĩ đâu xa…

Cũng chính nơi đây, bao nhiêu thế hệ nhân tài, tài năng kiệt xuất đã sinh ra rồi…mất đi Tuy nhiên, danh tính đã được ghi vào sử sách, được mọi người truyền miệng, kể lại, để những những thế hệ sau nhìn vào đó, khâm phục và.. đạp đổ. Người xưa tự hào về những anh tài đi Dream, cân 3, bó vỉa với tốc độ như tên bắn, bốc đầu ngạo nghễ, rồ ga xịt khói, lạng lách khắp kinh thành..nhưng ít ai biết được, đấy chỉ là những đệ tử đời F vô cùng của những anh tài đi trước, tuy nhiên trước bổng lộc và cám dỗ của Triều đình, đã nhắm mắt khoác kiếm lên vai, quy đầu bang Ngũ Tứ <54> trở thành những kẻ săn đầu người, lùng bắt những đệ tử đời sau của môn phái Tổ Lái

Thế nhưng, đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm..Còn bao nhiêu bang phái với vô kể chân nhân bất lộ tướng với bao nhiêu tuyệt chiêu, kĩ năng hành tẩu giang hồ, vì ít phô bày trước bàn dân thiên hạ, nên ít người biết tới…Nhưng đi sâu vào mới biết, đây là cả 1 thế giới khác, vô cùng bao la, rộng lớn, đi hoài mà không biết bao giờ mới tới đích..

Vào rừng mới biết rừng sâu, ếch ngồi đáy giếng biết đâu mà lần..

Tại hạ chỉ là 1 kẻ vô cùng tầm thường trong 1 thế giới vô cùng bình thường. Tính tình lởi xởi thoải mái, suy nghĩ đơn giản, hay cười nói, nên cũng quen biết được ít nhiều băng hữu và thật quý hoá là mọi người đều ít nhiều có cảm tình…Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.. Đầu óc của tại hạ tuy ngu si, tứ chi có ít nhiều phát triển, miệng mồm đỡ chân tay nên khi học lóm được 1 vài chương trong cuốn Chém Gió tuyệt kĩ đã cảm thấy rất thân thiết, gần gũi. Hàng ngày vẫn cần cù, ít nói, lủi thủi đi gom nhặt và học hỏi các bậc tiền bối đi trước, nhưng không vì thế mà lấy làm buồn tủi..

Cách đây không lâu, nhân ngày đẹp trời, tại hạ cùng thằng bạn đồng môn Gia Đại Quỳnh quyết đi ngao du sơn thuỷ một phen cho mở mang đầu óc. Bạn của tại hạ tính tình ôn hoà, hay cười ít nói, thích ngao du kết bạn nên hưởng ứng ngay, đâu biết rằng tại hạ cũng muốn nhân cơ hội thử bản lính Chém gió của mình..

Hai thằng cưỡi con ngựa LX đỏ mượn của Đức Đại Vũ - 1 thằng đồng môn khác < nhân vật chính của chúng ta sẽ được đề cập chi tiết hơn ở các phần sau > lang thang khắp nơi, rồi thật tình cờ và thật bất ngờ, thấy mình đã có mặt ở Bến Hàn Quốc. Hai thằng đã được nghe nói nơi đây vô cùng xôm tụ, với rất nhiều bang hội thường tụ tập..thế nhưng, hôm nay, dưới cái nắng 34°C của buổi trưa hè, con đường vẫn còn đậm dấu ấn của các đôi tình nhân, dấu ấn các buổi họp mặt các chi của bang phái VẼ BẬY ĐÉO RA CÁI GÌ..không có 1 ai…Thật là không bình thường.. Phóng tầm mắt ra xa, vượt qua dầm sen xanh mướt, lướt trên khoảnh đất rung rinh cỏ hoa, phía xa xa, gần Công Viên Vầng Trăng..2 thằng phát hiện thấp thoáng bóng 1 số thiếu nữ gần mặt hồ.. Đang tắm ư? Sao lại vào giữa trời nắng như thế này nhỉ? 2 thằng nhìn nhau cười hí hí..rồi từ từ tiến đến…

Liệu 2 thằng có làm sao không? Giữa đất trời mênh mông..liệu có chuyện gì xảy ra không? Các bạn hãy chú ý theo dõi phần sau sẽ rõ. Xin thân ái, chào các bạn !!

p/s: đã có phần 2-phần cuối, nhưng đợi đủ 20 comments thì post tiếp ( cấm spam )

Read rest of entry

Monday 16 July 2007

Sức ỳ tâm lý

Cách đây lâu lâu rồi, cái thời người người đọc báo Sinh viên, nhà nhà đọc báo Sinh viên, trong mục đố vui, có 1 bài như thế này : “Tại sao bỏ con cá sống vào chậu nước thì không sao, nhưng khi mang con cá đấy ra đập chết rồi bỏ vào thì chậu nước lại tràn?”. Mây số báo sau thì có đáp án : “Chúng tôi nhận được rất nhiều đáp án của các bạn, nhưng phần lớn đều sai. Câu trả lời ở đây rất đơn giản, theo định luật bảo toàn khối lượng thì khối lượng của con cá lúc còn sống và lúc chết đi không thay đổi < có thay đổi thì cũng chỉ có 1 tí – theo film 21gram thì 21gram chính là khối lượng của linh hồn con người khi chết đi, còn con cá thì..chịu > vì vậy đáp án chính xác của câu đố là “ câu hỏi sai”. Câu kết luận ấy mở ra 1 mục khác của tờ báo đó là vấn đề “ sức ỳ tâm lý của con người”..

Mình không muốn nói về cái mục sức ỳ tâm lý của tờ báo kia < vì mình chả nhớ >. Nhưng mình nhớ hồi cấp 1, cô giáo của mình đã nói rằng, sức ỳ tâm lý của chúng ta rất là lớn, vì khả năng của bản thân là 1 phần, vì xã hội 1 phần. Tại sao xã hội Nhật Bản lại phát triển nhanh đến thế sau khi bị tàn phá nặng nề đến thế sau chiến tranh, vì được hỗ trợ, đúng, vì tài nguyên, sai, tài nguyên của Nhật Bản hết sức nghèo nàn, vì chính sách, đúng, chính phủ Nhật Bản đã đúng khi truyền bá cho đất nước của mình 1 sự thật : đất nước chúng ta rất nghèo, vì thế, mọi người làm việc 100% sức của mình vẫn là chưa đủ. Tác động của nó còn thể hiện rất rõ cho đến ngày nay, từ cách sống, cách làm việc cho đến con người của họ.

Còn đất nước mình thì sao. Từ bé, chưa biết đọc, chúng ta đã được nghe về những câu cadao, tục ngữ ca ngợi đất nước, về những “cánh đồng thẳng cánh cò bay” < về sau ông nào phân tích câu này chứng tỏ Việt Nam chỉ suốt đời làm nông nghiệp - kể ra cũng hay, cũng đúng >, đất nước “rừng vàng biển bạc” < lên rừng xuống biển là có tiền rôi, suy nghĩ làm gì cho mệt >, “ con Rồng cháu Tiên” < thế thì biết gì sợ ai, cần gì phải học hỏi ai >. Kể là như thế này cung chả có gì là sai, nó khiến chúng ta có 1 niềm tự hào dân tộc mạnh mẽ, nhưng đồng thời, xin nhắc lại, cũng ảnh hưởng đên cái gọi là “sức ỳ tâm lý” kia..

Không phải chỉ ngày xưa mới thế, mà bây giờ vẫn thế, có điều chúng ta có nhận ra hay không mà thôi, tôi chỉ lấy ví dụ thôi nhé, còn các bạn tự suy nghĩ và tìm cho mình những ví dụ khác.

Báo chí có chức năng, nhiệm vụ thông tin cho tất cả mọi người, và tất nhiên, phải nói sự thật. Thế nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi, tại sao báo Thanh Niên lại là của Hội liên hiệp Thanh Niên Việt Nam, báo Tiền Phong lại là của Cơ Quan Trung ương của Đoàn TNCS tp HCM…

Tại sao đang có những cuộc khiếu kiện ầm ĩ giữa thành phố mà chúng ta, những người bên trong còn không biết mà những người bên ngoài đã thông?

Trong khi chúng ta luôn đ ược khuyến khích phát triển, sáng tao và tư duy thì mỗi lần đi học, đi làm, luôn có 1 cái khẩu hiệu to đùng trước mặt: : Sống, chiến đấu, lao động và học tập theo gương Bác Hồ vĩ đại”...

Mày ạ, mày nghĩ và biết được như tao đến như thế này đã là tốt lắm rồi, biết thêm thì nó lại ra nhiều cái khác nữa, biết thêm cũng chả giải quyết được vấn đề gì, mà giải quyết được nó cũng chưa chắc đã sáng sủa hơn. Tốt nhất là hãy be a positive thinker giống tao đi, hãy nhìn vào mặt sáng của nó và mỉm cười, suy nghĩ xong rồi thì hãy xỏ giày vào đi tìm miếng pho mát của mình đi..

Đã vứt được sỏi trong túi ra ngoài thì không có lý nào lại đi nhặt gạch bỏ vào tiếp

Read rest of entry

Saturday 14 July 2007

Động não 1 tí trước khi comment

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Stand out by ~OmegaDreamSeeker11

9h sáng. Mình thức dậy. Đọc blog..rồi ngồi viết..

Nói thật là cái việc dậy sớm rồi làm những chuyện không đâu như thế này nó chả hay ho gì, nó chả khác gì việc hành xác, mình chả thích tí nào. Nhưng mà mình cảm thấy rất là bức xúc, bây giờ mà đặt lưng nằm xuống, nhắm mắt quay lại với cuộc sống màu hồng và các cô em xinh đẹp mình cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái. Thôi thì xả nó ra như kiểu vệ sinh buổi sáng vậy..

Cái kiểu nó như thế này các bạn ạ. Mình sẽ không dài dòng đâu, dài dòng là đến trưa thì hết ngủ lại..

Những điều mình sắp viết ra, mình xin thề đó là sự thật và có thể chỉ là 1 phần của sự thật ( amen ) bạn có thể thấy điều này ở rất nhiều những hot blog khác:

Vấn đề đấy là vấn đề comment các bạn ạ, mình bức xúc lắm ý. Vẫn biết để ra 1 entry, mọi người không những là phải có rất nhiều tâm huyết mà còn phải rất là quyết tâm vì không phải entry nào cũng dành ra để phục vụ quần chúng ( àh, có người viết entry phải hành xác nữa chứ, hâm mộ thế ) , thế nhưng không phải vì thế mà những người đọc không có quan điểm của riêng mình. Không thể nào để người ta bảo " hôm nay trời lạnh quá" ( ý là trong lòng lạnh ) muốn tâm sự,chia sẻ, thế nhưng các con zời chả thiết đọc cái j`, cứ xăm xăm vào tìm tem như kiểu stamp collector ấy, hơhơ...rồi lại còn " uh, em cũng chả hiểu sao, ngoài trời nóng mà em cũng lạnh thế không biết " < hix..xin chia buồn sâu sắc nhé..> ; người ta bảo " tôi thấy truyện cổ tích chả có gì tốt đẹp cho trẻ con" thì nhao nhao lên " uh,đúng rùi chị ạh" < đkm, trước khi comment thế người ta có suy nghĩ không nhỉ?> ; hay người ta thấy 1 quảng cáo có ý tưởng hay, post lên để mọi người bình luận, suy nghĩ thì chũng ta sẽ có các ví dụ như sau:

" ôi chị ơi, hay thế, nhưng mà em chả hiểu gì cả.." < không hiểu chỗ nào hả em? Chỗ nào? Àh chỗ này àh? Ơ nhưng mà cán bộ coi thi không giải thích gì thêm, nhé ! >

"quảng cáo quá đỉnh cao, không còn gì để nói.." < ơ, không có j để nói thì trình bày làm gì >

Còn rất là nhiều, nhưng đại khái nó là thế các bạn ạh. Nói chung là hết sức bon chen, mon men, la liếm. Các bạn cứ chịu khó đi tìm là sẽ thấy ngay ấy mà, vui phết đấy...Mình chả muốn mỗi entry của mình phải cực nhiều comment, để rồi hơn nửa trong đấy là những người mình không biết, hơn nửa là những comment như kiểu thế kia từ những con người xa lạ... còn những người bạn của mình ạ, bạn cứ comment như thế hay stupid hơn thế cũng không sao đâu, vì mình...biết từ lâu rồi mà, hehe..

Trước khi chia tay các bạn, mình có 3 đường link đến 3 câu chuyện mình mới đọc, thấy hay hay, muốn chia sẻ ;)

Câu chuyện rất lãng mạn "Cô nàng ngổ ngáo made in VN" đăng trên vnexpress.net

Câu chuyện phi lãng mạn " Trinh tiết.." đăng trên blog Hoạ Mi thần gió ( cái đkm cái thằng ranh con này càng ngày càng láo ) với câu kết luận sắp nổi tiếng :" Vậy tại sao không tự mình nghĩ thoáng hơn 1 chút nhỉ ? bỏ 80k tàu nhanh 1 con phò lởm khởm trong bí mật để thỏa mãn nnhững sự bấn loạn của bản thân , còn hơn là tích đạn và chờ ngày để trút lên người yêu , để rồi biến 1 cô bé với những tình cảm trong sáng và tình yêu thật lòng trở nên thay đổi ... vô tình thôi.."

Và câu chuyện rất lắng đọng về tình bạn từ blog của Real_fanclub

Đừng chúc mình ngủ ngon, vì mình đi uống cafe bây giờ đây,hehe.. chúc các bạn một ngày tốt lành ành ành...

Read rest of entry

Thursday 12 July 2007

Vê tê vê fê ( VTV Fê)

Đây là đài phát thanh Vê tê vê fê ( vừa uống bia xong thì lại chả fê..) phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

[ tính toong..] bây giờ là à ờ..bằng giờ này ngày hôm qua !

[ chương trình thời sự trực tiếp ] Thưa các bạn, tối nay, đội tuyển VN đã xuất sắc cầm hoà đội tuyển Qatar với tỉ số 1-1 !!!

[ chương trình ca nhạc ] Chúng tôi xin giới thiệu với các bạn ca sĩ trẻ đầy triển vọng xuất thân gần phố Vọng, ca sĩ trẻ Siiimple !!!

[ music playing..] " Thật khó để nói anh biết phải làm sao đây, khi giờ đây thua mất 3 kèo rồi, 1 kèo anh theo Việt Nam, 1 kèo đi theo kèo tài...Thật lòng, anh không biết phải làm sao..."

[ tít..roẹt roẹt..] À ờ...vì lí do kỹ thuật, chúng tôi xin chuyển qua chương trình thời sự chuyên mục Tiêu điểm trong tuần ( đkm thằng ca sĩ, cứ xát vào nỗi đau của anh..):

Vâng thưa các bạn,

Chúng ta lại có mặt ở đây để bàn về vấn đề đội mũ bảo hiểm xe máy trong thành phố.

Vẫn biết rằng ý kiến của các bạn ở đây cho dù có chính xác, có mạnh, có đủ lực, xoáy xoắn, vòng cung các kiểu nhưng chắc chắn không có tí xi nhê, ép phê gì đối với chủ trương và chính sách của thành phố. Nhưng chúng ta vẫn phải bài tỏ quan điểm của bản thân, những ý kiến đồng tình và không đồng tình, qua đó thể hiện quyền dân chủ, quyền công dân của bản thân mình, nhất là các bạn trẻ, không người ta lại bảo các chủ nhân tương lai của đất nước thờ ơ với sự phát triển của xả hội.

Vâng, với tư cách là chủ nhân của cái blog này , tôi xin được bày tỏ quan điểm của mình trước. Các bạn ạ, trước một sự thật rất rõ ràng là : chúng ta chả thay đổi được cái gì cả. Từ 15/12 bắt buộc đội mũ bảo hiểm trong thành phố. Đó là nội dung Nghị quyết về một số giải pháp cấp bách nhằm kiềm chế tai nạn giao thông mà Chính phủ vừa ban hành. Nên quan điểm của tôi là : Đồng tình !

Cái chiêu này nó cũng giống như truyện Trạng Quỳnh ngày xưa ấy, các bạn ạ. Vua cho quân lính đến ị đầy nhà, cậu biết chẳng thể làm trái lệnh vua nên không dám ho hoe. Tuy nhiên, cậu bảo, cho ỉa nhưng đéo cho đái, thằng nào đái cắt trym !! ( may mà hồi đây nữ giới không được tham gia vào thành phần lính tráng, công an cảnh sát, không thì chúng đếch sợ). Đấy, các bạn ạ, lắp câu truyện kia vào cái nghị quyết này, chúng ta có:

Vua bảo, không được cấm xe ngoại tỉnh, không được cấm đăng kí xe máy, nhưng đồng thời lại phải giảm tai nạn, giảm ùn tắc..Trạng nhà ta tuy cũng không phải loại tầm thường, nhưng cũng không phải là ông Thần chui ra từ cái đèn, nên bạc hết cả tóc. Tuy nhiên cái khó nó lại ló cái khôn, Trạng bảo, ok, các bác cứ đăng kí xe thoải mái, mua thoải mái, tuy nhiên, cứ dong xe ra ngoài đường thì phải đội mũ bảo hiểm, hehe…..không trái luật, không trái Hiến Pháp, tai nạn chưa chắc đã chết, ùn tắc giữa mùa hè thì..chắc là tự chết…lên mà kiện ông Trời..ai không thích chết thì…ở nhà !! Ở nước ngoài nó cũng thế đấy, hehe..ai bảo là chúng ta không học hỏi được cái gì hay của các nước phát triển..

Nghị quyết trên không những kiềm chế tai nạn giao thong mà còn góp phần giảm ách tắc giao thông trong thành phố. Với những phiền toái mà nghị quyết trên gây ra, chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải suy nghĩ mỗi khi mang xe ra đường, cũng như định bỏ tiển ra mua xe mới.

Vâng, các bạn cũng không còn là trẻ con, nên tôi sẽ không tiếp tục kể chuyện nữa. Hãy đọc, suy nghĩ, tư duy để biết mình tồn tại. Vâng, xin cám ơn !

[èn en] [ Tiếp theo là chương trình Quảng Cáo ] [én èn]..

Cửa hàng Kool and Simple của chúng tôi, đang có kế hoạch nhập một số kiểu dáng mũ bảo hiểm về để phục vụ bà con nhân dịp 15-12. Đây là 1 số kiểu dáng tiêu biểu, ai có nhu cầu xin liên hệ số đt 0912.345.678 ( goi duoc chet lien )

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Read rest of entry

Saturday 7 July 2007

7/7/7 - Lên phường trình bày

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hmm…chả hiểu ai nghĩ ra cái trò TAG này. Thỉnh thoảng vào blog mọi người thấy kêu la là toàn bị tag, nên phải viết blog, mình cứ tưởng nó phải ghê ghớm lắm cơ, hoá ra là phải viết 1 blog viết về bản thân:

( Each player starts with 7 random facts / habits about themselves. People who are tagged need to write on their own blog about their 7 things, as well as these rules. At the end of your blog, you need to tag 7 people and list their names. Don't forget to leave them a quick comment telling them that they've been tagged..)

Mình nghĩ chả tội gì phải tốn công làm 1 cái entry như thế làm gì, bởi vì mình lúc nào cũng toàn nói sự thật ( thực sự là mình cũng thỉnh thoảng hay bốc phét và mình cực ghét những ai không tin mình..) còn habits của mình thì tốt có nhiều mà xấu thì cũng chẳng ít. Chẳng may gặp ai hâm mộ toàn bắt chước cái xấu thì khổ lắm, mang tiếng và day dứt lắm..

Nhưng, hôm nay, ngày lành tháng tốt, vâng, thứ 7, ngày mồng 7 tháng 7 năm 2007, mình xin liệt kê 7 sự thật và thói quen của bản thân…Nói thật chứ để kể về tính cách, thói quen, con người mình thì không phải 7 cái gạch đầu dòng, mà 7 cái entry, hoặc 7 cái blog, hay 7 cái bàn phím với 777..n cái máy tính cũng chả bao giờ là đủ, nhưng thôi, được các bạn yêu quý, các bạn có lòng, các bạn tag cho một cái giữa mẹt thế này, mình sao nỡ nhắm mắt mà nằm mơ..ah nhầm, nhắm mắt làm ngơ..

Thôi thì thế này nhé:

  1. Mình cao có 1m68 thôi. Nhưng thỉnh thoảng đi cân đo đong đếm lại thấy dôi ra tận..1m69.. Đâm ra mỗi lần có ai hỏi mình cao bao nhiêu, mình toàn bảo mình cao.. 1m70 (!!)…Thấy mọi người bảo đàn ông con trai chiều cao tính từ đầu đến trời đâm ra mình chả bao giờ thấy buồn cả, nhưng mình rất ghét bị gọi là “lùn” (đ’ hiểu thằng nào nghĩ ra cái từ thâm nho nhọ đít thế không biết…) bạn nào từng gọi mình là lùn thì tự giác tát vào mặt 7 cái đi nhé..mình không thích nhắc lại đâu...
  2. Bạn nào đọc cai profile quảng cáo của mình, có lẽ sẽ rất ấn tượng với quả : 1 đời chủ với tình trạng 99,99% của mình…Thực ra là..2 đời chủ..hehe..nhưng đời chủ thứ nhất là hồi học cấp 3 nặng về mặt tinh thần, cảm xúc.. đâm ra..hehe..nhưng như thế không có nghĩa là mình bốc phét phải không ( mà nói lại nhé, cho dù có bốc phét cũng cực ghét những ai không tin..). Còn những thông tin còn lại là chuẩn hết đấy..bao test và bảo hành không thời hạn..
  3. Mình thích ở nhà nhưng đồng thời cũng rất thích đi du lịch. Mình có thể nằm ở nhà xem TV, nghich internet, ăn mì tôm, uống nước lọc mấy ngày liền cũng được. Nhưng đồng thời mình cũng có thể 1 mình 1 balô đi du lịch, ăn linh tinh, uống nước lã và ngủ vỉa hè cũng chẳng sao…Hồi trước, với Ninhga, 2 thằng đi lang thang 1 tuần trên Paris, 3 ngày đêm bên Barcelona, chỉ về phòng trọ để tắm rửa và đi ngủ..Mở mắt ra là xỏ giầy lang thang tiếp..Sang Seoul và Singapo thì “only the shadow walks beside me..”. Mình rất thích mua nước và đồ ăn rồi mang ra vỉa hè nhìn mọi người đi lại…
  4. Mẫu người con gái mà mình thích..hihi..mình thích 1 người con gái trẻ trung, xinh xắn, nhí nhảnh , vui tính, yêu đời. Tóc ngắn, da trắng, cao khoảng 1m60-1m64 thì per fẹc, mắt thì ờ, màu gì cũng được, àh không, màu đỏ và vàng nhìn hơi bị ghê…Không nên nói ít quá, và cũng không nên vô duyên quá ( có duyên quá thì lại càng không nên..mình sợ không..giữ được..) Chung thuỷ và thoáng 1 tí, mình không phải loại con trai thích lăng nhăng nên cổ hủ qúa chả để làm gì..vv…hehe..mơ mộng nhiều thế thôi, khi nào tìm kiếm thì giảm bớt đi là vừa..mà nói chung là phải yêu mình..
  5. Các bạn gặp mình toàn khen mình..hiền lành ít nói ( trong khi mình lại muốn được khen là …đẹp trai vui tính..hix )…Cái này là cũng có lý do của nó đấy các bạn ạ. Chả là từ hồi mình quen bạn Đức, cái sóng của bạn ấy không những thuộc loại đa băng tần, thuộc loại cực khoẻ chứ không phải là loại khoẻ bình thường, đồng thời nó lại được đặt ở chế độ phát..liên tục..liên tục..cho nên... Mình biết thân biết phận nhà đài sóng yếu, nên bây giờ chỉ để dành phát riêng cho những thính giả có nhu cầu..
  6. Mình luôn nói chỉ cần cái xe Jupiter V của mình là quá đủ, trong khi thực ra bây giờ mình thích đi SH các bạn ạ, mình luôn bảo đeo đông hồ nó nặng tay chứ thực ra có cái đồng hồ giống thằng Q thì thích lắm đấy ( nhưng mà vẫn phải nói thật là nó rất là nặng..cả về số kg thép lẫn số kg tiền..), mình luôn bảo cái N73 của mình chụp ảnh đẹp chẳng kém cái máy ảnh nào nhưng thực ra là mình sắp đi mua cai Canon 400D..hehe…
  7. Mình bảo là chả bao giờ là đủ để viết về thói quen và sở thích, nhưng thực ra đến lúc này mình chả nghĩ ra được cái gì..Thôi thì cứ viết vào đây bởi vì dù sao nó cũng là sự thật..hix…

Chả mấy khi được kể lể về bản thân mà không bị ai soi mói là “khoe khoang” , “trình bày"”hehe..thât là thoải mái..người nhẹ đi được mấy cân…

Mình chả nghĩ ra 7 người nào để mình send con virus tag này cho cả, bởi vì ai mình cũng..quý…ai mình cũng muốn gửi cho..hehe…thôi thì..ai comment cho mình thì..tự giác nhé

Chúc mọi người 1 cuối tuần dính tag vui vẻ ^_^

Read rest of entry

Monday 2 July 2007

Câu chuyện đêm 1-7-2007

"A good friend will bail you out of jail, but your best friend will be sitting next to you saying: 'Damn we fucked up!'

----------------------

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Đêm HN, mưa to, con đường Điện Biên Phủ vốn đã dài và rộng, dường như lại dài và rộng thêm ra thì phải. Lác đác 1 hai chiếc xe máy cắm đầu cắm cổ chạy trồn cơn mưa trong tuyệt vọng, vài chiếc taxi lượn qua, lượn lại, cho dù đèn taxi vẫn sáng, nhưng dường như các bác tài xế cũng không quan tâm đến việc đón khách thì phải..Lượn qua, lượn lại, nhìn ngắm các con trời đang co ro trong những tấm mái che với con mắt bất cần..Ai cũng đang có những suy nghĩ, ưu tư cho mình thì phải..

Thằng bé, dựng con SH 1 bên, ngồi sang 1 bên, trông thật thảm thương trong chiếc áo mưa 3000d nhàu nát. Nhưng dường nó cũng chẳng bận tâm gì đến hoàn cảnh của mình cả..ngồi đờ đẫn nhìn thành phố trong làn nước mưa..Trông nó thật thư thản, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc, nhưng rõ ràng là miệng vẫn mấp máy theo bài hát Con Đường màu xanh đang khẽ phát lên từ chiếc N73 trên tay nó..Tiếng mưa to hơn tiếng nhạc, thế nhưng bài hát vẫn 1 cách nào đó vang lên đều đặn, da diết, khiến cơn mưa càng trở nên buồn hơn.

Thằng bé đó đang thất tình ư? Ngồi 1mình, lạnh lẽo, cô đơn ở 1 nơi mà bạn sẽ không thể nhận được bất cứ sự cảm thông nào của những con người luôn vội vã 1 cách vô ích, nghe 1 bài hát rầu đến não lòng..Có thể lắm chứ, ai mà biết được, đến chính nó còn không biết mình đang suy nghĩ cái gì cơ mà..

Một chiếc taxi lướt qua, chầm chập, 1 bóng người từ trên xe đi xuống, tiến nhanh về phía nó và ngồi xuống bên cạnh. Khuôn mặt thằng bé vẫn đờ đẫn nhìn về vô hướng, nhưng rõ ràng, trời đêm đã ấm hơn 1 cách kì lạ..2 thằng bé..uh, 2 thằng trẻ con, tập tành làm người lớn, đang cô đơn trong cơn mưa, lạc lối trong suy nghĩ và cuộc sống ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng buông ra vài câu chuyện.Những câu chuyện nứt vỡ, không mạch lạc, nhưng dường như đứa nào cũng hiểu đứa kia định nói cái gì..

Tiếng nhạc vẫn nhẹ nhàng rơi theo cơn mưa.

Mưa to lên thì phải…

“Bâng khuâng à?”

“Ừ, chắc thế...”

“ Tao còn 1 cái..”

“ Thôi, mệt lắm…”

Mưa vẫn rơi. Những hạt nước bay qua ánh sáng của những cột đèn đường khiến người ta nao lòng..Mưa thế này thì bao giờ mới tạnh..

“Đưa tao 1 nửa..

Không phải thằng nào cũng có cơ hội trải nghiệm đặc biệt như thế này đâu..hehe..”

Thằng bé thích chí với suy nghĩ của mình. Nó đứng đậy bỏ nửa viên thuốc bé tí vào miệng ..Mỉm cười, nhắm mắt. Nước mưa theo chiều dốc của cái mái hiên, chảy thành từng dòng, vào miệng nó, một vài giọt chảy qua khé môi, lọt qua chiếc ao thun 1 cách vô tình, làm cơ thể khẽ run 1 cách vô thức..Nước mưa đấy, nước mưa chảy từ 1 chiếc mái hiên cũ nát, bẩn thỉu..bình thường đi qua còn phải tránh, thế nhưng hôm nay, vào lúc này đây, nó vẫn có thể mỉm cười thè lưỡi liếm láp từng hạt nước đang nhảy nhót trên khuôn mặt nó…

Bạn bè thân thiết là như thế nào? Có nhiều cách giải thích lắm, nhưng trong giờ phút này đây, người vẫn có thế cười đùa cùng bạn được, cùng đứng giữa cơn mưa, há mồm đón những dòng nước không biết là sạch hay bẩn kia vào cơ thể, như 2 đứa dở hơi với 1 khoảng trời riêng mà không phải ai cũng nhìn thấy kia..Tôi thấy đấy là tình bạn. Một tình bạn dở hơi nhưng đặc biệt, nó đã vượt qua được rất nhiều khoảng cách, về vị trí, về kinh tế…Thực ra không có gì là tự hào, nhưng cũng chả phải xấu hổ khi nói về cái relationship ấy…

“Tao lo cho mày vl..”

“Làm d’ co j ma lo, toàn nghĩ linh tinh..”

Cười khẩy ra mắt đấy, nhưng nó cảm giác được trong cơ thể, ngoài dòng nước vừa được thu nạp từ thiên nhiên, còn có 1 dòng chảy gì đó, chậm thôi, nhưng ấm áp, không giải thích được..

2 thằng vẫn ngồi đó, co ro trên vỉa hè. 2 chiếc áo mưa bị bỏ quên không thương tiếc, lăn lóc trên mặt đất, thỉnh thoảng phồng lên rồi lại xẹp đi như muốn nói “ DKM, lên đi Gió ơi, bay thôi..”

Tiếng nhạc và những câu chuyện không đâu vào đâu vẫn thỉnh thoảng vang lên..hoà cùng tiếng mưa rơi..tạo nên 1 giai điệu trầm buồn trong 1 đêm mưa đầu tháng 7…

-----------------------

Ở một nơi khác, cùng thời điểm, 1 party sinh nhật 20 người, uh, hình như là con hơn thế nữa, toàn nam thanh nữ tú, quần đẹp, áo đẹp, đầu tóc được chăm sóc chu đáo cẩn thận, trong thật là ấn tượng..khoác vai, bá cổ nhau..cười đùa nói nói..Nhưng có điều thật lạ, những nụ cười thanh lịch kia, nếu ai tinh mắt để ý, sẽ thỉnh thoảng đột nhiên biến mất rất nhanh trong khuôn mặt lạnh tanh, nhưng trong chớp mắt lại có thể nở ra 1 nụ cười khác một cách còn nhanh hơn thế, tươi hơn thế..

Cậu thanh niên bảnh bao giới thiệu với những người xung quanh cậu bạn mới đến :

“Đây là thằng bạn anh, bố nó làm ở cục Hải quan..”

“Còn đây là mấy chú em, chú Hải đây có mẹ làm bên công An Kinh tế…”

Tiếng cười đùa vẫn vang lên không ngớt, những chai rượu vẫn được mở ra liên tục.

Trong những tiếng ồn ã như thế, bỗng có một luồng suy nghĩ nhẹ như làn khói ở đâu đó bay lên, kèm theo là 1 tiếng thở dài “ Mình đ’ có liên quan j` đến bọn này..bố mẹ mình…cũng đ’ có j` liên quan đến bố mẹ chúng nó…” haha…relationship without any connection…haha…

------------------------

Mưa vẫn rơi. Nhưng chắc chắn ngày mai trời lại sáng…

Read rest of entry

Sunday 1 July 2007

Cuộc sống thật đáng tận hưởng

"...Trang phục của cô ấy là quanh năm là váy ngắn trên đầu gối mười lăm phân khiến tôi trở nên vô cảm, dù có nhìn 300 đôi chân trần hay 3000 đôi chân trần đi chăng nữa cũng chỉ nghĩ đó là ..phương tiện đi lại mà thôi.."

Hihi.. đọc lại đoạn này hôm nay mình lại thấy buồn cười. Rõ ràng con gái và con trai khác hẳn nhau. Đến hôm nay mình mới biết hoá ra đôi chân của con gái còn có chức năng là..phương tiện đi lại. Mình luôn tự hào là người suy nghĩ đơn giản, nhưng đến hôm nay mới biết là có người còn suy nghĩ đơn giản hơn..hehe..

Đấy, vẫn đoạn văn đấy, nó còn nói lên 1 sự thật đơn giản khác, cảm giác của bạn sẽ bị bão hòa trong 1 môi trường toàn cái đẹp. Thật là khó để chọn 1 bông hoa đẹp nhất trong 1 rừng hoa, khó có thể chọn được bó rau ngon nhất trong 1 gánh rau..cứ đi tìm hoài rồi mới chợt nhận ra là không thể. Bây giờ, mỗi sáng đi làm, tự nhắn nhủ với bản thân, hôm nay mình sẽ tìm được 1 bông hoa đẹp nhất cho đời mình ( !!!) ..để rồi cuối ngày lại mệt mỏi, rã rời, đi tắm mà trong đầu toàn thấy rau với rau…

Nhưng không sao, để nói về cái vấn đề tình cảm tự nhiên và quan trọng này, mình thấy có 1 câu là chính xác nhất, chuẩn nhất, chỉ 1 câu thôi mà khái quát được tất cả lịch sử, không gian, thời gian và tất cả suy nghĩ chung nhất của mọi người trong đấy : " Không có thì thiếu, chứ có thì lại..thừa ". Hix..khổ thế đấy, thằng không có thì suy ngày ưu tư, than thở, viết..blog ...thằng có thì cũng than thở, kêu khổ, kêu mết mọi « ..chỉ có điều..tao sắp phải yêu..thật lòng nhé…tao không muốn lắm…nhưng trót líu lo rồi.. đm.. » Thế đấy, vấn đề gì cũng có 2 mặt của nó, cái chính là mình có muốn nhìn thấy cái mặt tích cực của nó không mà thôi…

Mình có mấy thằng bạn. Bảo bọn nó cô đơn cũng đúng, mà bảo bọn nó đa tình, nhiều gái cũng chẳng sai. Ví dụ đơn giản thôi nhé, cái điện thoại ấy, cái điện thoại để người ta alo, tâm tình, chém gió nhau ấy, mấy thằng bạn mình thấy suốt ngày gọi điện, nhắn tin, có thằng vừa nói chuyện với em này, tay thì lại nhắn tin cho em khác, có thằng còn kinh khủng hơn, đang lúc phê pha, có điện thoại gọi, còn cố mà bò dậy chui ra ngoài hành lang « em à… » trong khi những thằng còn lại mắt chữ A mồm chữ O đéo hiểu do phê pha hay do choáng…Còn mình, chả cần phải check số những cuộc gọi làm gì..cả tháng may ra goi đi gọi lại với 10 số..này 2 thằng bạn cứt này, đôi uyên ương số 1 thế giới này, anh Phong bán bóng và em bé bán thuốc ( lá ) này.. đấy nói chung là cũng nhiều nhưng không được phong phú và ướt át như bon nó.

Bọn mình lúc rảnh rỗi toàn kéo nhau đi uống cafe, có hôm có thằng dắt theo em này, có thằng dắt theo em nọ, nói chung có cái có đực đi chơi nó cũng vui, vui hơn nữa là bốc phét chém gió linh tinh cũng chẳng sao, hờ hờ..có bài nào hay giữ lại, lần sau nó rủ em khác đến mình lại mang ra xào lại, hehe..chả mấy khi bọn nó rủ 1 đứa đi nhiều như thế. Mình là thằng hay tưởng tượng, nhưng mình cũng chả tượng tượng ra , mà cũng chả dám tưởng tượng ra cái cảnh hôm nào đó mình kéo được em nào đi chơi với bọn này thì nó ra làm sao, câu chuyện nó sẽ như thế nào..Các bạn cứ tưởng tượng đi nhé..

« Cái hội chúng tôi, lúc thì ồn ào cô này cô khác, lúc lại trơ ra chỉ có mấy thằng. Ê, nhưng không thể gọi tụi mình là hội độc thân được . Độc thân là sống một mình. Tao rất hiếm khi sống một mình. Quanh tao lúc nào chẳng có bạn bè, đồng nghiệp. Chúng mình chẳng thiếu gì cả và lại thừa tự do.

Cuộc sống thật đáng tận hưởng ! »

Chú thích: những chữ in nghiêng được copy và edit trong truyện Thức dậy lúc 3h sáng trên báo Thanh Niên chủ nhật 1/7/07 của bạn PHẠM THỊ THANH MAI.

Read rest of entry