Lời nói đầu: đây là câu truyện được biên soạn và phóng tác từ 1 câu truyện khác, có thật !
--------------------------------------------
Tóm tắt lại phần trước:
Tại hạ và thằng đồng môn, nhân 1 hôm đẹp trời, xuống núi, ngao du thiên hạ. Đến bên đầm sen cạnh Công Viên Vầng Trăng, bất ngờ gặp 4 vị cô nương, dung mạo hết sức xinh đẹp nên mới gặp lần đầu đã đem lòng thầm yêu, trộm nhớ. Vì tướng tá bọn tại hạ trông hết sức bình thường, nên muốn để 4 vị cô nương kia chú ý, không nhớ là vô tình hay cố tình 1 cách vô tình, rút Giản Phong Kiếm của mình ra…
Bốn vị cô nương đấy thấy bọn tại hạ xuất thân hèn mọn nên hình như không thèm động thủ, vô tình khiến bọn tại hạ chủ quan, dương dương tự đắc..Ai dè, mấy hôm sau, trong một lần tái ngộ trên Hot café quán, bọn tại hạ mới hiểu thế nào là sức mạnh của Vô Gian ỷ thiên kiếm < thiên kiếm chuyên bóc mẽ mấy thằng bốc phét >. Hôm đấy, mấy vị cô nương thương tình không truy sát, nhưng chắc là cũng có dụng ý chờ xem bọn tại hạ liệu còn cao thủ nào khác không, mất công bắt cá, phải bắt cá to nó mới sướng các bạn ạ...
Bao nhiêu bằng hữu, huynh đệ đều có thể nhờ vả, nhưng nghĩ lại, chuyện này mà lộ ra thì không có gì tự hào hết..Sao bao nhiêu lựa chọn, bọn tại hạ quyết định rủ thêm Đức Đại Vũ, sư huynh của tại hạ đi..Tại hạ nghe giang hồ đồn đại sư huynh của tại là cao thủ võ lâm, bản lĩnh cao cường, hoành tẩu giang hồ chả mấy khi thất bại. Chả biết liệu lần này có mã đáo công thành hay không, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì không biết đào đất ở đâu mà chui xuống bây giờ..Nhưng dù sao, cả 3 cùng đi khiến bọn tại hạ cũng có phần nào an tâm..
Giản Phong Kiếm < kiếm chém gió của Simple > hôm đó được lau chùi, bảo quản thật kĩ lưỡng, nhưng không biết có phải mang ra sử dụng hay không…
Trên trời có triệu vì sao
Liệu trên mặt đất có bao anh hùng
Anh hùng mặc kệ anh hùng
Anh đây lên tiếng, anh hùng phải im…
Hôm đấy, tối HN 33°C, trời nóng hầm hập, gió lay lắt thổi, bụi cát bay đầy đường, không khí thật tang thương…Mồ hôi rịn ra ướt hết áo, khiến mặt đứa nào cũng lộ vẻ căng thẳng…Lầu 2 BizCafé quán trên đường Trần Hưng Đạo được chọn làm nơi diễn ra cuộc tỉ thí. Cả 3 đã bàn bạc rất kĩ trước chọn nơi đây làm nơi quyết đấu vì nơi đây rộng rãi, vắng vẻ, có thể tung hết cả kĩ năng của mình ra mà không sợ bị dòm ngó, bắt bài cũng như chẳng may đụng phải các cao thủ khác..
Trời càng lúc càng tối, con đường càng lúc càng vắng người qua lại..Một không khí im lặng đáng sợ..
Không phải đợi lâu, 2 nữ khách của chúng ta đã xuất hiện. Vẫn vẻ đẹp kiều diễm ấy, vẫn nụ cười tẩm thuốc mê ấy, vẫn ánh mắt nhẹ nhàng mà sắc như dao ấy khẽ lướt qua 3 đứa, phải người thường có cầm kiếm Thiên Vũ Phong < kiếm chém gió của Trời > cũng rơi kiếm mà chết đứng ấy chứ, nhưng rất may là 3 đứa hôm nay đã chuẩn bị hết sức kĩ lưỡng, nên chỉ hơi choáng 1 tí rồi lại bình tĩnh trở lại..
2 nữ khách có thoáng chút bối rối, không hiểu vì hôm nay bên tại hạ có thêm 1 người, lai lịch chưa rõ ràng hay vì chiêu phủ đầu kia hôm nay không có tác dụng nhưng rồi khẽ mỉm cười, ngồi xuống thủ thế. Không khí căng như sợi dây đàn, trong tiếng thở còn rõ cả tiếng ruồi kêu vo ve ở bàn bên cạnh.
Sau vài câu nhẹ nhàng đưa đẩy, bất ngờ, Đức Đại Vũ, nháy mắt tại hạ: “để tao” rồi từ từ vung Đại Vũ Phong đao lên. Thế đao rất từ từ mà có uy lực, người thường không đế ý thì không thể thấy được sức mạnh và sự bao trùm của nó:
_Ơ, em mới ở bên Đức về ah? Anh cũng vừa ở bên đấy về..
Bên kia, 2 nữ khách thấy thế chém tầm thường, nhưng không dám coi thường, nhẹ nhàng chống đỡ, thỉnh thoảng khẽ phản công, nhưng không ngờ, thế chém giả mà sức mạnh thật, Đại Vũ Phong đao chém liên tục, ngang dọc, dọc ngang, trên trời dưới biển, tiếng kiếm khi chạm nhau oang oang, xanh xanh, đỏ đỏ, hình ảnh hiện lên liên tục, đưa bọn tại hạ hết đi từ Đức sang tận Tây Ban Nha, từ quán café VN sang tận mấy nhà mấy sản xuất thịt bò bên Đức…Tại hạ và Gia Đại Quỳnh nín thở, câm lặng nhìn cuộc chiến, rõ ràng Đức Đại Vũ với thanh Đại Vũ Phong đang nắm thế chủ động, nhưng không có nghĩa bên 2 vị cô nương kia sẽ thua. Gió bão nổi lên khắp nơi, chiếc áo đẫm mồ hôi trở nên lạnh toát, toàn thân bắt đầu nổi da gà…
Sau 1 tuần café, cuộc tỉ thí vẫn bất phân thắng bại, 2 cô nương nháy mắt nhau chuyển thế kiếm:
_ Cấp 3 anh học ở đâu?
Thôi xong, trong đầu tại hạ thầm nghĩ, vì tại hạ biết Đức Đại Vũ trước đây xuất thân từ Trần Phú phong môn cùng 2 cô nương kia, tuy có khác thời điểm. Khuôn mặt Đức Đại Vũ vẫn lạnh tanh, chỉ có cái miệng là tiếp tục văng khẩu quyết. Tại hạ cũng không ngờ là cái thằng ham chơi lười học, coi trời bằng vung, coi trường bằng đinh thế này mà lại nhớ hết các sư huynh, sư phụ của mình. Quả này là không phải chém gió nữa rồi. Đúng như những gì tại hạ đã nghĩ, 2 cô nương không nhưng không chống đỡ nổi mà còn bị Đại Vũ Phong kiếm đưa hết chỗ này đến chỗ khác, từ lớp này đến lớp khác, hết năm này sang năm khác, gặp hết thầy này đến cô khác, không những thế mà còn phải há hốc mồm thán phục, con mắt nghi ngờ đã bắt đầu ánh lên những tia thán phục..Biết chiến thắng đã trong tầm tay, Đức Đại Vũ vẫn tiếp tục vung kiếm, con mắt thật man dại, không còn biết gì đến xung quanh.. trận đấu lúc này đã nằm trong tay hắn, tiếp hay nghỉ là do hắn muốn hay không mà thôi…
Tại hạ và tên đồng môn kia, mồm há hốc, toàn thân đông cứng, khuôn mặt thỉnh thoảng phải căng hết các cơ, nở 1 nụ cười khô dại, không người ngoài lại bảo “ trông ngu ra mặt”, toàn thân lạnh toát, đốt thuốc liên tục, khói thuốc không những làm cơ thể ấm lại mà khi bay lên, nhìn khói thuốc xoay tròn trên không trung mới biết thế gió mạnh như thế nào.. Mấy bàn café bên cạnh, hình như cũng bị trúng gió, đóng băng hay sao mà các đôi yêu nhau không còn thấy tâm sự, phục vụ quán cũng ngồi im không thấy đi tính tiền, mấy con ruồi vo ve nãy giờ, hình như bị gió thổi đập đầu vào tường chết rồi cũng nên..
_____________
Nói thật là từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tại hạ mới thấy hết được sức mạnh vũ bão của Chém Gió tuyệt kĩ là như thế nào..Cuộc tỉ thí hôm đấy mà kết cục như thế nào chắc các hạ cũng đã đoán ra được, chỉ biết rằng tại hạ và Gia Đại Quỳnh mặt cắt không còn giọt máu, trong khi Đức Đại Vũ vẫn tỉnh bơ. Đêm hôm đấy, sư huynh Đức Đại Vũ còn rủ tại hạ lên Cầu Giấy luyện công, nhưng tại hạ 1 phần vẫn còn chưa hoàn hồn với cuộc tí thí vừa diễn ra, 1 phần vì biết mình tài hèn sức mọn, luyện thêm mấy môn đỉnh cao của võ học nữa thì chắc chắn có ngày tẩu hoả nhập ma..Trước khi chia tay nhau, Đức Đại Vũ có truyền lại khẩu quyết của mình :
“Đệ à, khi nào đệ có thể chém [ tất nhiên là chém gió rồi ] nữ nhi cũng như nam nhi, mà không có cảm xúc gì thì có nghĩa là đệ đã đạt đến cảnh giới giông như huynh rồi đấy !!”
Sư huynh nói hết sức chí lý và chân tình, nhưng đệ đã quyết rồi..
Giang hồ hiểm ác, ngoạ hổ tàng long, cho nên, sống trên đời phải biết mình là ai ! Từ hôm nay < thực ra là hôm vừa rồi > quyết rửa tay gác kiếm, Giản Phong Kiếm từ nay không bao giờ lộ diện !!
Vâng, và để chứng minh câu truyện của tại hạ là hoàn toàn có thật, tại hạ có thảo được 1 bản vẽ trong đó có đầy đủ Gia Đại Quỳnh < Quỳnh Đại Gia >, Đức Đại Vũ < Đức Gió to > và 4 vị cô nương xinh đẹp kia, kính báo ^_^ !