Wednesday 31 December 2008

New Happy Year !

Còn khoảng hơn 3 tiếng nữa là bước sang năm 2009..

Năm cũ..

Không muốn nhìn lại những gì đã trải qua trong 1 năm qua. Quá nhiều biến động. Quá nhiều trạng thái cảm xúc khiến đôi lúc không hiểu mình ntn.
Thay đổi...


Năm mới
Tự nhắc nhở mình phải lớn dần thôi..
Tự nhủ với bản thân rằng mình vẫn đang rất hạnh phúc

Sức khỏe, gia đình, công việc, bạn bè, người yêu và cả một tương lai với rất nhiều điều để hy vọng, hihi..






Read rest of entry

Tuesday 30 December 2008

Entry for December 30, 2008

Những tiếng ồn khủng khiếp vang lên phá tan sự bình yên của buối sáng mùa đông se se lạnh.
Mắt chưa mở nhưng đã kịp cảm nhận sự nhăn nhó đã hiện lên trên trán từ bao giờ.

Không phải tiếng xe cộ.
Không phải tiếng xây dựng sửa chữa gì cả..
Để ý nghe thì những âm thanh đó phát ra từ tivi đặt dưới nhà. Bật lên thì hóa ra chương trình Bài Hát Việt 2007.
...

Hix..hết năm 2008 đến nơi rồi..
Mà đây là bài hát Việt chọn lọc đây á?
Ca sĩ bây giờ phải hát kiểu này đây á?
hehe..thế mà cứ chê nhạc thị trường rẻ tiền..hehe...

...

Được cái dậy sớm
Hôm nay được nghỉ..
Trời cũng không lạnh lắm..

-- 01 --



-- 02 --



-- 03 --


-- 04 --



-- 05 --



Copy bên Xomnhiepanh.com



Read rest of entry

Tuesday 16 December 2008

Cuộc sống và những chiếc van xả

Ngày còn bé, tôi hay băn khoăn về những điều xảy ra trong cuộc sống. Những lúc như thế, tôi lại tìm đến ông nội, bố hoặc mẹ để tìm những lời giải đáp.

_"Ông ơi, tại sao khi bơm quá căng, bong bóng lại nổ?".
_"Tại vì hơi tích tụ ngày càng lớn nên sức căng của quả bóng không chịu nổi cháu ạ!".
_"Tại sao người ta lại làm những cái đập tràn giữa những khúc đê bố ơi?". "
_"Tại vì để khi nước dâng cao, sẽ không bị tức nước vỡ bờ, mà nước sẽ tự động tràn qua đập con ạ!"
_"Nồi áp suất sao lại có van xả trên nắp, mẹ nhỉ?"
_"Vì nếu không xả hơi nóng tích tụ, đến một lúc nào đó, nồi sẽ phát nổ con trai ạ."

Tuổi thơ của tôi đã trải qua những "tai sao..", "tại vì.." như thế.

Lúc ta còn bé, là lúc mà "van xả" của tao hoạt động tốt nhất. Vì khi đó, ta có thể tâm sự bất cứ điều gì với mẹ, chạy rúc vào lòng bố khóc rít lên vì không được phiếu bé ngoan. Vì khi con chó Milu yêu quý bị bệnh chết, nước mắt ta tự nhiên trào ra vì thương nhớ, vì mất đi một "người bạn"..Những giọt nước mắt trào ra một cách tự nhiên, đó là lúc cảm xúc của ta tự tràn qua những chiếc "van xả tự động"..

Rồi khi ta trưởng thành, ta bắt đầu "đắp đê" tâm hồn, ta khóa các "van xả" lại. Ta ít chia sẽ niềm vui với người thân, con cái xa cách bố mẹ, vợ chồng lạnh lùng với nhau, đồng nghiệp khóa chặt sự cảm thông. Ta ém nhẹm những nỗi đau để tự gặm nhấm một mình. Tâm hồn ta lúc này là một thế giới chứa đầy những bí mật với mọi người . Có những chuyện buồn có thể trở thành trầm tích trong lớp lớp địa tầng xúc cảm. Nhưng có những chuyện, lại bám riết lấy ta, cào cấu tâm hồn ta. Đó là những lúc vấp ngã trong đường đời, lúc gặp trục trặc trong tình cảm. Ta cứ lặng lẽ cam chịu mà không muốn chia sẻ với mọi người. Để những bực tức, những nỗi buồn, những tị nạnh, hơn thua trong ta dồn nén, rồi làm ta nổ tung với nhũng quyết định sai lầm..

Và cuộc sống, do vậy, rất cần những cái "van xả tự động". Khi dang tay và mở lòng với cuộc sống, bạn sẽ nhận được rất nhiều.

( Trung Dũng - báo Đất Việt )
Read rest of entry

Friday 5 December 2008

Entry for December 05, 2008

Photobucket


Lại thêm 1 ngày nữa thức dậy với một tấm thân ẩm ỉ, mệt mỏi.

Ngoài trời nắng đẹp, lành lạnh, nhưng không khiến tinh thần thoải mái thêm tí nào. Từ lúc mở mắt ra đến lúc bộ não bắt đầu có hành động suy nghĩ thì hình như lại có dấu hiệu của stress. Chả hiểu từ lúc nào nó dường như mất hết tinh thần lạc quan yêu đời như trước rồi, thay vào đó, nhìn vào đâu cũng thấy những tín hiệu xấu. Công việc, tiền nong, gia đình, bạn bè, người yêu...vv.. Toàn những điều tiêu cực khiến nó phải lo lắng. Thực ra lo lắng cũng chả làm được việc j`, nhưng không hiểu sao nó cứ lo lắng. Phải chăng cái giá phải trả cho việc trưởng thành, biết suy nghĩ là người ta phải nhìn thấy mặt tiêu cực của sự thật?

Khi bạn cảm nhận được sự giới hạn về khả năng của con người mình, của hoàn cảnh của mình.. và bạn không thể làm gì trước sự thật đó, thì đó là lúc bạn bị stresssss...Cũng có thể mọi chuyện không đến mức phức tạp như thế, như nó từng nói với bạn nó là " tất cả đều vì tiền thôi mày ạ "...

Nó mắc quá nhiều sai lầm về kinh tế. Những sai lầm trước đó mà hậu quả đến bây giờ mới thật xự hiện hữu trong mắt nó. Những sai lầm mà nó vừa mắc phải. Những sai lầm mà nó tưởng như sẽ không bao giờ mắc thêm 1 lần nào nữa. Những sai lầm khiến bản thân nó thực sự thấy SỢ. Nó giống như bạn cứ vô tư bước thêm 1 bước nữa và rồi chợt nhận ra rằng dưới chân mình không phải là mặt đất nữa mà là 1 vực thẳm đen ngòm, sâu hun hút...Hụt hẫng..Sợ hãi.. Quá trễ vậy..

Sai lầm nối tiếp sai lầm..

Biết là sẽ phải sửa sai. Nhưng chợt thấy con đường dài quá..

....
Read rest of entry

Wednesday 3 December 2008

Sinh nhật 26 tuổi

Sinh nhật nó đã qua được 3 ngày rồi. Một sinh nhật thật đặc biệt và nó muốn viết 1 cái gì đó vào đây để luôn nhớ đến kỉ niệm này. Đó là 1 ngày sinh nhật đúng như nó từng muốn.

Không có hoa.
Không quà cáp ( trừ cái đồng hồ em yêu tặng, đẹp lắm em yêu ạ !! )
Không hoành tráng...

Tất cả những gì nó muốn chỉ là những tin nhắn và những lời chúc mừng, và nó đã có tất cả những điều đấy. Nhớ lại và đếm xem nào: đầu tiên là em yêu này, xong rồi đến em Dung, em Hương, Linh Chip, em Trang, Tuấn bìu, chị Hằng, dì Hoàn, Quỳnh, Đức chó, em Hằng, Hoẵng, Thịnh ngão, bé Thi, Mèo Ngố, em Thảo, bạn Ánh này, cả em Ánh nữa, Phương A này, rồi Toán dê, Hòa C, Hải Anh ( 3 thằng này đến hôm sau mới nhớ ra..grr..) rồi tối hôm đấy đi ăn linh tinh với anh Huy zề, quân lùn, gia đình bongxu, gia đình thằng Quỳnh..haha..bao nhiêu là lời chúc mừng, chứng tỏ mọi người vẫn luôn quan tâm và nhớ đến nó, ấm áp thật đấy, thề luôn !!

Thank you for being my friends !!!

Nhưng nó cũng nhận ra 1 điều. Mọi người thật tốt với nó mà nó vô tình quá, vô tâm quá. Thật lòng nó chỉ nhớ được sinh nhật của 4,5 người trong số những người đối xử tốt với nó như thế này mà thôi. Xin lỗi mọi người nhé..hix

Lớn lên 1 tuổi, người ta phải trưởng thành hơn, thế nhưng nhìn lại thời gian qua nó đã làm được những gì..nó chả làm được gì cả, nó làm tất cả mọi người phải lo lắng buồn phiền về nó..
Bố mẹ ơi, con xin lỗi bố mẹ nhé. Cả đời này con có làm gì cũng chỉ muốn để bố mẹ có thể tự hào về con mà thôi. Bọn mày ơi, tao xin lỗi nhé, có những việc tao không thể chia sẻ cùng bọn mày được nữa rồi, tao cũng có con đường của tao mà. Em yêu ơi, cám ơn em vì tất cả những điều em đã làm cho anh...

Hix..nghe như lời trăn chối ấy..

Một lần nữa cám ơn tất cả mọi người.
Một lần nữa phải cố gắng thôi !!!
Read rest of entry

Entry for December 03, 2008

Nó từng nghĩ..
..rằng ai cũng có điều gì đó để nó học tập
..rằng mỗi người nó tiếp xúc sẽ là 1 tấm gương để nó hiểu con người mình hơn

Quả thật, mỗi người nó gặp đều cho nó những suy nghĩ khác nhau, đều cho nó thấy nó đang thiếu điều gì đó để hoàn thiện con người mình. Nó thích người này ở điểm này, học được ở người kia điểm kia...để rồi suốt 1 thời gian dài, nó không có thời gian để nhìn lại chính mình. Và bây giờ, khi nhìn lại, hình như không phải nó học hỏi người khác để bù đắp cho bản thân mà dường như nó đang bắt chước họ vậy, nó không còn biết mình đang là ai nữa.. Nó cứ đi theo sau người khác mà không nhận ra rằng, mỗi người có 1 con đường riêng của chính mình...

Trong bầu thì tròn, trong ống thì dài, thế nào cũng được, chiếc lá cứ trôi theo dòng nước, chả sao cả, chỉ có điều nó không biết sẽ trôi đi đâu mà thôi...

Nhìn lại..
và tự bước đi thôi..
Read rest of entry

Sunday 14 September 2008

2 months and the fun is coming back

Hạnh phúc.... là khi biết trân trọng những gì mình đang có..

May mắn.... là khi cảm nhận được hạnh phúc đấy... trước khi quá muộn..


Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ ^^


Read rest of entry

Friday 29 August 2008

Sự sụp đổ của 1 hình ảnh



This was one of my favourite



Photobucket

But not anymore after I saw this


Photobucket
P/s : I mean the picture, not the model - TTH's always one of my fav models
Read rest of entry

Friday 15 August 2008

A month of freedom and loneliness...

..but it's too late to apologize...

I'm holding on your rope,
Got me ten feet off the ground,
And I'm hearing what you say,
But I just can't make a sound,
You tell me that you need me,
Then you go and cut me down, away,
You tell me that you're sorry,
Didn't think I'd turn around, and say


That it's too late to apologize,
It's too late,
I said it's too late to apologize,
It's too late,
(Too late)
Ooooooohhh

I take another chance,
take a fall, take a shot for you,
i need you like a heart needs a beat,
But it's nothing new, yeahhh yeahhh
I loved you with the fire red,
Now it's turning blue, and you said
Sorry like the angel,
Heaven let me think was you,
But I'm afraid


It's too late to apologize,
It's too late,
I said it's too late to apologize,
It's too late
I said it's too late to apologize,
(Too late)
I said it's too late to apologize,
(Too late)

I'm holding on your rope,
Got me ten feet off the ground...

Read rest of entry

Wednesday 9 July 2008

Câu chuyện của cái nồi và cái vung


Ngày xửa ngày xưa, có một chiếc nồi. Vì không có vung nên nó chả làm được việc gì cả.


Đến một ngày, người ta mang đến cho nó 1 cái vung. Nó rất vui mừng và hạnh phúc cho dù đám bạn xoong nồi của nó bảo 2 chúng mày chả hợp gì cả. Cái nồi vốn quen được tự do, nên đôi khi quá vui vẻ mà vô tâm, không quan tâm xem cái vung nghĩ gì trong khi cái vung thì lúc nào cũng chỉ muốn ở bên cạnh cái nồi.

Thời gian qua đi, cái nồi và cái vung nhận thấy chính sự lệch nhau như thế khiến giữa chúng vẫn còn nhiều chỗ hở, dùng để nấu nước, nấu ăn qua qua thì không sao chứ định nấu cơm hay hầm cái gì đó lâu lâu thật không phải là chuyện dễ dàng. Sau rất nhiều lần tranh luận đôi lúc cãi vã, giận dỗi nhau, cái nồi và cái vung quyết định phải thay đổi, phải gò lại chính mình để 2 đứa ngày càng hợp với nhau.


--------

Một thời gian sau, cái nồi nhận thấy rằng nó đã thay đổi, nó càng ngày càng thấy yêu cái vung hơn bao giờ hết. Cái vung cũng đã thay đổi, nó cũng nhận thấy cuộc sống còn nhiều điều thú vị hơn là suốt ngày ở bên cạnh cái nồi.

Thế là chúng đến bên nhau.

Và chợt chúng nhận thấy rằng lại một lần nữa chúng chẳng khớp với nhau…

Haizz…

Read rest of entry

Sunday 24 February 2008

Entry for February 24, 2008

Một mình trong phòng không ngủ được

Cái cảm giác này thật quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm, nó khiến anh cảm thấy như đang trở lại với con người ngày nào của mình, một chút tự ti, một chút cô độc...

Thời gian vừa rồi anh trải qua rất nhiều trạng thái cảm xúc khiến đôi lúc anh không nhận ra đâu mới là con người thật của mình, một con người vô tư, sống vui vẻ, hòa đồng hay một người trầm tĩnh, thu mình lại, hướng nội... Anh từng nói với em rằng chúng ta có thể thay đổi để trở thành người chúng ta muốn trở thành. Nhưng thời gian vừa qua anh mới nhận thấy rằng điều đó thật không dễ tí nào ( nhưng không có nghĩa là không thể ).

Anh đang đứng trước một ngã ba đường, anh đang đứng trước 1 quyết định khó khăn nhất từ trước đến giờ và anh phải công nhận là anh không biết phải quyết định như thế nào..

Ở lại và trở thành 1 người phải gánh vác nhiều trách nhiệm cũng như nhiều quyền lợi...
Ở lại cũng như sẽ gắn bó với Hà Nội với gia đình nhiều hơn, được ở bên cạnh em nhiều hơn..
Một, hai năm nữa rồi ổn định..
Cả đời người, người ta cũng chỉ mong muốn đến thế là cùng.

Nhưng liệu như thế có quá sớm không với 1 thằng con trai mới 25 tuổi?

Anh cũng muốn ra đi. Không thể để mình luôn phải chịu thiệt thòi như thế được. Đôi lúc anh cứ tự nhắc nhở mình phải sống thật vô tư, đôi lúc gượng ép đến mức tự lừa dối bản thân. Anh vừa không muốn sống vô tư như trước nữa, nhưng cũng vừa sợ mất nó. Nó mang lại cho anh niềm tin, sự lạc quan cũng như vui vẻ, em ạ...

Có lẽ đúng như em nói, anh vẫn còn quá trẻ con, anh chả tự quyết định được điều gì cho cuộc đời của mình cả. Anh không biết mình đã thực sự sẵn sàng để gắn bó cuộc đời mình với 1 điều gì chưa nữa...

Cứ ngỡ con người mình đã trưởng thành lắm rồi mà hóa ra mình vẫn chưa sẵn sàng với điều gì cả...

Nhớ em ra phết đấy, giờ này chắc còn đang bận ngủ chả nghĩ ngợi gì đến anh đâu..


Read rest of entry

Thursday 24 January 2008

Anh xin lỗi

Anh xin lỗi..

Thực sự là hôm nay anh rất bực và buồn..

Chúng mình lại cãi nhau, chuyện tưởng chừng rất bình thường, nhưng nó khiến anh phải ngồi lại và suy nghĩ..

Em lại giận hờn, lại ghen tuông và bắt đầu suy nghĩ tiêu cực.

Em tức anh vì anh nói chuyện nhẹ nhàng, lịch sự với bạn gái cũ.

Em tức anh vì anh nói thật với em chuyện anh sẽ vào sg để phỏng vấn chuyển loại.

Không phải là anh bất ngờ, anh đã quá quen với những suy nghĩ của em như vậy. Nhưng thực sự hôm nay em khiến anh rất bực mình. Anh biết em sẽ phản ứng, nhưng anh không nghĩ em sẽ phản ứng như vậy. Khi báo tin cho em, anh không chờ đợi những lời nói cay nghiệt như thế. Anh chờ mong 1 sự khích lệ, 1 sự tin tưởng. Không những không có những điều tưởng như đơn giản như thế, em còn làm anh rất buồn, thực sự rất buồn..

Anh xin lỗi..

Anh xin lỗi khi anh kỳ vọng vào em quá nhiều, anh đặt niềm tin vào em quá nhiều và cũng do anh quá chiều chuộng em. Anh vô tình quá, anh không để ý rằng em vẫn còn quá trẻ con, ít ra là so với anh. Em vẫn quen được chiều chuộng, em vẫn quen được đòi hỏi...Em không có lỗi.. Anh mới là người có lỗi. Anh kì vọng quá nhiều, anh vẫn tưởng em hiểu anh..Nhưng thực sự là em không hiểu anh 1 tí nào..

Anh muốn em thay đổi quá nhiều, quá nhanh.. Yêu đương đơn thuần thì chả cần phải thế, cứ yêu thôi, đến đâu rồi đến, không hợp thì tính sau.. Nồi nào thì sẽ úp vung nấy. Có lẽ anh mắc sai lầm khi hơi quá nghiêm túc trong tình yêu. Anh đỏi hỏi ở em nhiều quá, những điều chắc là hợp lý và cần thiết ở 1 người vợ hơn là 1 người yêu. Anh muốn gò cái vung sao cho hợp cái nồi, trong khi cái vung nó chưa sẵn sàng làm điều đó...

Anh không biết mình còn cố gắng được bao lâu.. nhưng thực sự cứ thế này sẽ làm anh cảm thấy mệt lắm... và chắc là em cũng cảm thấy thế...

Chúng mình hãy cứ yêu thôi đã nhé...

Read rest of entry