Monday 28 December 2009

Bài học

Có những bài học cứ phải học đi học lại. Những lỗi lầm lớn thường bắt đầu từ những lỗi lầm rất nhỏ. Mỗi lần vấp ngã biết phải đứng lên nhưng con đường phía trước sao dài quá..Tha lỗi cho anh..
Read rest of entry

Thursday 23 July 2009

Anti Facebook

Giờ tìm bạn bè ở đâu? Lên facebook? Nhưng than ôi người ta mê mẩn thú vui ở thế giới ảo, người ta không còn thời gian chia sẻ với nhau, có hay chăng là qua loa hời hợt.

Bạn ta hăng say trồng đậu, hái rau, bán bán mua mua gì đó, để bạn này làm “đầy tớ”, bạn kia làm “vật nuôi”. Mấy trò HappyFarm và BarnBuddy gì đó có sức hút kinh dị khi thấy nhà nhà người người tham gia chơi, ta thành kẻ lạc lõng dù có đôi khi miễn cưỡng đáp ứng một lời yêu cầu nào đó của bạn để trò chơi của bạn hoàn tất.

Bạn ta mê mải làm trắc nghiệm (quiz) Bạn có bao nhiêu người yêu trong đời (How Many Lovers Do You Get In Your Lifetime?) hoặc là Nhìn tranh đoán tương lai, hoặc là Bạn là nhân vật nào trong Bỗng Dưng Muốn Khóc? v.v và v.v thì ta thở một tiếng dài: ta già rồi chăng nên ta không ham chi mấy trò ni, chắc chắn mất thời gian để mua vui mấy phút.

Bạn ta thỉnh thoảng buông một hai câu trên wall nhà bạn, nhà ta mà chắc chỉ bạn ta mới hiểu. Ta không nắm bắt được tinh thần trọn vẹn đầu cua tai nheo nhưng thôi thì cứ để lại một comment trước báo hiệu đã đọc, sau nói rằng chia sẻ, chia sẻ (nhưng không biết mình đang chia sẻ cái chi chi)

Tự hiểu rằng facebook góp phần đáng kể vào công cuộc giải tán stress hiện nay. Tự hiểu rằng facebook là cách nhanh nhất cho ta nắm được tình hình lẫn theo kịp bạn bè trong đời sống bận rộn lúc này (dĩ nhiên chỉ ở một mức độ nào đó). Tự hiểu rằng facebook góp phần tìm kiếm liên kết bạn bè cả mới lẫn cũ thuận tiện và hiệu quả nhất thời số này.

Nhưng cũng tự hỏi rằng, có phải vì thế mà đã bận rộn càng thêm bận rộn, nên lâu rồi không nhận được một tin nhắn hỏi thăm: Anh khỏe không? Em nhớ anh, blah, blah…

Cũng tự hỏi rằng, có phải vì đã trao qua đổi về với nhau trên facebook thấy đủ nên lâu rồi không còn hò hẹn cà phê, ăn trưa ăn tối.

Cũng tự hỏi rằng, vì facebook đã cho những sự giản tiện nên làm người ta lười biếng thăm viếng nhau hơn, để đường đi khó nay khó vì ngăn sông cách núi, và cả vì lòng người ngại núi e sông.

Trong trạng thái không biết có cực đoan không, ta bảo rằng ta anti facebook.

CÀM RÀM
Read rest of entry

Saturday 11 July 2009

Lasse Gjertsen







This guy look hilarious, his music is awsome and he's a genius about video editting, I admit.
He found his own way, to make it and to show it.
His music remind me of some alternative rock bands I've listen so far..
Can't remember ! Shit ! Part of my memories was gone..
Read rest of entry

Tuesday 7 July 2009

The way you love

The way you love me

It's soft and tender..

Hard to say I like it

But

Maybe..

That's the reason why I love you
Read rest of entry

Monday 6 July 2009

Home - A bitter sweet home



Here I am. I am home again...

That's strange. It's the feeling when you walk out the terminal and get in a taxi. Drived along the street. All your 3 weeks in a strange country with alots of memories suddenly disapears.
What you feeling now is like you just took a rest and now wake up. Nothing change from the time you close your eyes.
Same language, same street, same people...

I know, I'm coming back to reality..
I know, I'm coming back to my life..
...come back to worries, to moneys.....

But

...along with them is my confidence, my optimistic, my happiness, and alot of photos :))
REFRESH !
That's why I love it..

Simulator time



Read rest of entry

Macau


Thêm 1 thành phố nữa đã bị bàn chân Việt của mình bước lên.
Thêm 1 con dấu nữa đã được đóng vào passport.
Con dấu đó có tên là Macau.

Không biết nói gì nhiều vì thực sự Macau không để lại cho mình nhiều ấn tượng. Có lẽ điều ấn tượng nhất về Macau là thủ tục làm visa. Đã từng 1 lần vất vả hỏi han, xếp hàng cả tiếng đồng hồ để rồi cuối cùng bị đuổi về vì không mang đủ 5000 mop ( dola Macau ) 100$ = 782 mop.

Ngoài ra những ấn tượng còn đọng lại đến bây giờ đều từ những Casino, shopping mall và Lumix Lx3 của mình hehe..

Casino: rất nhiều, bước ra khỏi của khẩu macao là rất nhiều tờ rơi Casino, là những free shutter bus đón khách của từng casino. Bước ra khỏi casino này đập vào mắt là những casino khác. Nói thế chứ ở đây mình đếm nổi tiếng có khoảng dưới chục cái. Trong đó ấn tượng nhất là cái Venetian.

Venetian: tổ hợp casino và shopping mall vô cùng hoành tráng. Bên trong tòa nhà, người ta cho xây dựng cả 1 khu phố thu nhỏ với bầu trời nhân tạo y như thật. Khu casino ở giữa, bao bọc xung quanh là 3 con sông nhân tạo với những người lái đò y như ở Vernice. Dọc 2 bên sông là các cửa hàng quần áo hàng hiệu.

Đối diện với Venetian là City of Dream, nghe nói mới mở cửa đầu tháng này. Cũng là 1 casino. Nhưng ấn tượng nhất là ở ngay cửa có 2 cái màn hình to không thể tưởng tượng được làm giả 1 cái bể cá khổng lồ, trong đó cá, rùa và cả...nàng tiên cá nữa, bơi lội tung tăng..thật đến mức bảo là cái màn hình chả ai tin. Ở đây còn có chương trình Dragon show nữa mà hnay trượt mất. Để hôm khác.

Lumix LX3: như đã nói ở phần trước: very good indoor performance :)
Read rest of entry

Lumix LX3


Cuối cùng thì cũng được cầm nó trên tay. Thật lạ là lâu rồi không có cảm giác háo hức 1 cái gì mới như thế. Cám ơn em yêu nhé. Cám ơn Đức chóa nhé. Thật buồn khi phải chấp nhận 1 thực tế rằng em 400D của mình sẽ phải cho đi, lens chắc cũng cho đi nốt còn bù tiền lại cho con này. Good bye, beautiful days...

Máy mới dùng tương đối tốt. Lúc đầu không quen do nhỏ và nặng. Cảm giác như bạn đi ô tô xe máy quen rồi bây giờ phải đạp xe đạp vậy. Rất vất vả. Nhưng tiện. Rồi sau lại thích.

F2.0
Frame: 4:3 - 3:2 - 16:9
Movie: HD

Very good indoor performance :D
Read rest of entry

Zhuhai

Cách đây lâu lâu nghe ai nói blogspot bên Trung Quốc bị kiểm soát, không vào được. Bây giờ mới tin. Đúng là bọn TQ đã không làm thì thôi, chứ chả có cái gì là không làm được.

Zhuhai là 1 thành phố mới, ven biển, khí hậu rất ôn hòa. Từ khách sạn đi qua 1 cái sân là đến khu trung tâm huấn luyện. Cách đây khoảng 1km là khu trung tâm đồng thời là cửa khẩu sang Macau, Gongpei. Khách sạn có bể bơi ngay gần khoảng sân sang bên Trung Tâm, vắng và rất sạch. I like it.

Người dân ở đây nói tiếng Anh rất kém, kể cả receiptionist, đâm ra lại biết được vài câu tiếng TQ.

Từ hôm sang đây đến giờ chưa đi đâu trong Zhuhai ngoài Gongpei. Ở đó có ăn uống và shopping.

Khu Gongpei rất rộng, chia thành nhiều khu, chủ yếu là điện thoại, giầy dép, quần áo và rất nhiều túi. Tất cả đều là đồ fake. Một số cửa hàng khi hỏi đồ fake "good quality", "class A", họ sẻ cho mình vào 1 căn phòng rất nhỏ ở phía sau cửa tủ và xem đồ. Đồ leather fake rất tốt, nhưng giá cũng rất cao...

Sắp tới rất bận.
Read rest of entry

Friday 12 June 2009

10 câu nói bất hủ của Bill Gate
















1. Thế giới vốn không công bằng. Bạn biết điều này chứ? Dù bạn có nhận thấy sự bất công trong xã hội hay không thì cũng đừng hy vọng làm thay đổi được nó. Việc cần làm là hãy thích nghi với nó.

( Sở dĩ như vậy là một mình bạn sẽ không thể nào làm thay đổi được sự bất công trong xã hội)


2. Mọi người sẽ không bao giờ ngó ngàng đến lòng tự trọng của bạn, điều mà họ quan tâm chính là thành tựu mà bạn đạt được. Do đó, trước khi có được những thành tựu thì bạn đừng nên quá chú trọng hay cường điệu lòng tự trọng của bản thân mình lên.

( Lòng tự trọng quá cao sẽ tỷ lệ thuận với sự bất lợi trong công việc của bạn)


3. Thường thì bạn sẽ không thể trở thành CEO nếu chỉ mới tốt nghiệp trung học. Nhưng khi bạn đã trở thành một CEO thì không còn ai để ý là bạn mới chỉ có tốt nghiệp trung học nữa.

( Lúc này người ta sẽ đánh giá và quan tâm nhiều đến năng lực hơn là bằng cấp của bạn)


4. Khi bạn gặp khó khăn hay bế tắc trong công việc thì đừng có oán trách số phận. Điều bạn học được khi gặp trắc trở chính là kinh nghiệm và bài học để lần sau không bao giờ mắc phải nữa.

( Điều cần làm lúc này là trấn tĩnh và bắt tay làm lại từ đầu)


5. Nên hiểu một điều rằng: Trước khi có bạn, bố mẹ bạn không phải là những người “chán ngắt, vô vị” như bạn của ngày hôm nay đã nghĩ. Đây chính là cái giá rất lớn mà bố mẹ đã phải trả cho sự trưởng thành của bạn.

( Bạn phải có nghĩa vụ đền đáp công ơn với những người đã dành cả cuộc đời mình cho sự sống và trưởng thành của bạn)


6. Khi đi học, bạn đứng thứ mấy trong lớp cũng không phải là vấn đề quan trọng. Nhưng khi đã bước chân ra xã hội thì mọi việc lại không đơn giản như vậy. Dù đi đâu hay làm công việc gì bạn cũng nên tạo đẳng cấp cho mình.

( Luôn tự nhủ rằng bạn sẽ luôn là người đứng đầu, như vậy bạn sẽ có động lực và tinh thần nhiều hơn cho sự nghiệp của bản thân)


7. Khi đi học, bạn luôn mong chờ đến ngày nghỉ lễ, Tết. Khi đi làm thì hoàn toàn không giống vậy, dường như là bạn sẽ không được nghỉ ngơi. Công việc sẽ cuốn bạn đi bất cứ lúc nào kể cả ngày nghỉ.

( Nếu là một nhân viên luôn mong chờ ngày nghỉ lễ thì bạn sẽ bị lạc hậu hơn so với những nhân viên khác. Sự lạc hậu này còn luôn đồng hành với sự đào thải và thất nghiệp).


8. Khi ngồi trên ghế nhà trường, lúc gặp khó khăn trong học tập thì có giáo viên giúp đỡ bạn. Tuy nhiên, nếu lúc đó bạn lại cảm thấy mọi khó khăn đều do những yêu cầu quá nghiêm khắc từ phía giáo viên thì bạn đừng nên đi làm sau khi tốt nghiệp. Đơn giản nếu như không có những yêu cầu nghiêm khắc từ phía công ty thì chắc chắn bạn sẽ không làm được gì và sẽ nhanh chóng thất nghiệp, hơn nữa lúc này sẽ không có ai giúp đỡ bạn cả.

( Nên nhận thức được rằng: Công ty sẽ luôn yêu cầu cao hơn rất nhiều so với trường học. Vì ở trường học, dù bạn có học được hay không thì chỉ ảnh hưởng đến cá nhân bạn. Còn ở công ty bạn có làm được việc hay không thì lại ảnh hưởng đến rất nhiều người)


9. Mọi người đều thích xem phim truyền hình, nhưng bạn không nên xem nhiều vì đó không phải là cuộc sống của bạn. Vì công việc ở công ty mới phản ánh cuộc sống thực của bạn.

( Bạn không nên xem nhiều vì tư tưởng của bạn sẽ bị ảnh hưởng bởi những bộ phim truyền hình đó. Cuộc sống của bạn nên do bạn quyết định.)


10. Không bao giờ phê bình người khác sau lưng của họ, đặc biệt đừng bao giờ phê phán sếp là người không có năng lực, điều này là không đúng.

( Nếu bạn có thắc mắc gì trong công việc thì nên nói ý kiến của mình trước mặt mọi người. Còn nếu như bạn luôn giữ thái độ và hành động phản kháng sau lưng người khác thì chỉ có bất lợi cho bạn mà thôi).


Theo Hải Hiền (VNN)

Read rest of entry

Tuổi trẻ và sự cô đơn

Photobucket



Nếu có một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mà chúng ta cần phải và
nên bị dúi xuống bùn lầy tăm tối, tốt nhất hãy chọn lúc 18-25 tuổi,
lúc mà bạn có cả sức khoẻ lẫn sự dẻo dai; cả hưng phấn lấn thất vọng;
cả niềm tin sắt đã lẫn sự ngoan cố mù quáng; cả sự hiểu biết bằng bản
năng và trực giác chưa bị pha tạp lẫn sự tăm tối vì mơ hồ nhận thấy
những lực cản của xã hội. Nghĩa là có tất cả mà lại chẳng có gì vững
chắc. Lúc ấy là lúc có cả một tiềm năng – cái năng lực tiềm ẩn trong
từng cử động, từng quyết định nhỏ, cái khả năng có thể nhảy rất dài,
vượt rất xa, thay đổi cả thế giới; hoặc là cái nguy cơ trượt xa khôn
cùng xuống vực sâu của tăm tối, kiệt quệ, u uất và rệu rã.

Tuổi trẻ – tự bản thân nó đã là một tài sản, tự bản thân nó đã hàm
chữa ánh sáng và hạnh phúc, khi bị dúi xuống bùn, cơ hội để nó vẫn toả
sáng và thăng hoa sẽ lớn hơn so với khi bạn già đi. Lúc đó là lúc phép
thử còn màu nhiềm, con tốt đỏ trong tay có thể còn phong Hậu; bạn có
thời gian làm hậu thuẫn và chân trời vẫn còn gợi nhiều thôi thúc. Còn
khi bạn đã lớn tuổi hơn, những xây xước đằng trước sẽ làm cho bạn ngần
ngại, nếu bạn bị dúi xuống bùn thì rất có thể bạn sẽ tặc lưỡi nằm đó
một mình, hoặc sẽ cố gắng vùng vẫy sao cho người khác cũng vấy bẩn lem
luốc giống với bạn.

Tuổi trẻ có một thứ vốn ngầm rất đáng quý mà không phải ai cũng biết:
sự cô đơn. Trái tim là một giống loài dễ hư hỏng. Nếu nó được no đủ,
nó sẽ đổ đốn ngay lập tức. Hạnh phúc làm cho con người ta mềm yếu,
người ta vui tươi với mọi thứ, người ta quên mất việc phải làm, người
ta còn bắt đầu tặc lưỡi nhiều hơn với những thói quen xấu. Tình yêu là
một giống dây leo khó chiều. Nó cần được thử thách và bị tấn công. Nếu
bạn mớm cơm cho nó hàng ngày, chăm sóc nó quá no đủ, nó sẽ chết yểu.

Cô đơn ơi, tên của mi hàm chứa nghị lực. Nhưng sự cô đơn này không đơn
thuần là “một mình” theo nghĩa đen của đúng từ này. Cô đơn là một
trang thái tổng hoà rất đặc trưng của tuổi trẻ. Cô đơn vì thấy mình
quá bé nhỏ, và ngộp thở trước sự rộng lớn của vũ trụ, của hàng hà tinh
tú trên đầu mỗi đêm hè ta ngẩng lên. Cô đơn vì thấy mình bất lực trước
một sinh vật ngang bằng mình, tồn tại cạnh mình, cần cho mình mà mình
không sao sở hữu nổi nó. Cô đơn vì thấy có quá nhiều tiếng gọi mà
không biết sẽ đi đâu. Cô đơn vị sự giằng xé giữa những ước mơ thời bé
và những thực tế vừa mới đến. Cô đơn vì vừa buồn bã, vừa kiêu hãnh và
khoái trá đi lại tung tăng, ngạo ngược trong thế giới riêng của mình,
chỉ thỉnh thoảng hào phóng mời vào một hai vị khách, rồi lại mời họ ra
ngoài để ta đóng cửa lại.

“Hạnh phúc làm con người mềm yếu và quên mất việc phải làm”. Rất nhiều
người đã nói thế. Rất nhiều người đã được dạy cần cảnh giác với hạnh
phúc. Nhưng “việc phải làm” ấy là để làm gì, nếu không phải để mang
lại hạnh phúc? Và mục đích cuối cùng của mọi việc là gì nếu không phải
hạnh phúc?


Vì thế có lẽ chăng nên nuôi dưỡng trái tim như nuôi con mèo dùng vào
việc bắt chuột: để mặc nó đói, nó sẽ phải tìm đường săn mồi. Con mèo
đói đến lúc săn được mồi đã quá hao sức vào việc săn, đã quá đói, nên
nuốt vội con chuột mà quên mất hưởng thụ thành quả. Và con chuột (hạnh
phúc) chui tuột vào dạ dày mà chẳng để lại dư vị gì.
Trái tim là một con mèo, đừng thử thách hay tấn công nó nhiều quá. Nó
sẽ tự tìm được một khoảnh sân để duỗi dài sưởi nắng.
Trong cái sân nắng ây, có lẽ cô đơn không phải là người bạn tốt.

Cô đơn – tên của nó hàm chứa sợ hãi. Bởi dù theo nghĩa nào đi chăng
nữa, cô đơn có nghĩa là khoanh riêng mọt vùng đất cho mình, đặt tên
cho nó là “tôi”, rồi xây lên một thành trì bao bọc. Mà đã xây thành,
có nghĩa là đứng trước nỗi sợ xâm lăng.

Cô đơn – tên của nó hàm chứa khổ đau. Bởi để giữ thành, thì phải chiến
đấu. Nếu không giữ được đó là khổ đau. Nếu giữ được, thì một mình
trong cái chiến thắng hoang tàn đó, chiến thắng trở nên 3 lần vô
nghĩa.

Cô đơn – tên của nó hàm chứa mất mát. Khi đã xây nên một thành trì
khoanh thế giới của mình lại, có nghĩa là đã đánh mất thế giới bên
ngoài kia.

Mặc dù vậy, cô đơn dường nhu là một trạng thái mặc định cho mọi người.
Tuy nhiên, cũng như một đưa trẻ chỉ lớn nếu cai sữa để ăn cơm, một
người trẻ phải chối bỏ và thoát khỏi sự cô đơn để lớn lên.

Nhưng trước khi chối bỏ, người đó phải ý thức được nó. Ngày xưa có một
câu chuyện về người cha trong ngày sinh nhật của đứa con 3 tuổi. Đứa
con khư khư giữ những quà tặng, không cho các bạn chơi cùng. Người cha
quyết định dạy con mình biết chia sẻ bằng cách giật đồ chơi khỏi tay
đưa con cho những đứa khác. Có một điều mà người cha đó quên: trước
khi học cách chia sẻ, đứa bé phải học cách sở hữu. Người ta không thể
cho đi cái gì người ta không có. Cũng vậy, người ta không thể thoát
khỏi bức tường mà người ta không nhìn thấy.

Thời gian để tự ý thức đó có thể là rất lâu. Để kiêu hãnh về
thế-giới-riêng-tư không thể lặp lại của mình. Để thù địch với tất cả
những gì không phải là nó. Để chiến đấu bảo vệ nó. Để thấy nó là chật
hẹp và quyết tâm thoát khỏi.

Thoát khỏi không có nghĩa là đánh mất, không có nghĩa là để cho thế
giới của mình bị xâm lăng bời thế giới ngoại lai. Thoát khỏi có nghĩa
là cho đi, là đem cái thế giới riêng tư ấy chia sẻ và hợp nhất với
những thế giới khác thành một thế giới rộng lớn hơn. Thoát khỏi, có
nghĩa là học cách sống với các sinh vật ngang bằng mình, tồn tại với
mình, cần cho mình mà không đòi hỏi phải sở hữu. Những giấc mơ, khi
đó, không mất đi. Chúng chỉ ít viển vông hơn. Khi đó người ta không
còn mơ tung cánh giang hồ.

Cô đơn có thể do khách quan hoặc chủ quan, nếu do khách quan thì đó
quả thật là sự sợ hãi, khổ đau và mất mát. Nêu như cô đơn do tự ta tìm
đến, nó sẽ không còn là sự sợ hãi khổ đau hay mất mát nữa. Nó sẽ là
nơi mà thực sự cảm thấy an toàn, một nơi yên tĩnh vô cùng, nơi mà ta
có thể bình tâm đánh giá mọi việc trên thế gian này, nơi mà ta có thể
nhận thức được cái hay, cái dở …, và cũng có thể là nơi để tâm hồn
ta chìm vào quên lãng. Và chính nhũng thời điểm như vậy, chúng ta sẽ
cảm thấy lớn hơn rất nhiều, sẽ thay đổi cách nhìn của chúng ta về thế
giới xung quanh, và sẽ trở nên hoàn thiện hơn rất nhiều.

– Sưu tầm –

Read rest of entry

Thursday 11 June 2009

Recently

Dad showed me nothing is easy like it seems to be :" they say that but they don't mean that".
Mom told me to try my best.
Thao kept my feet back on ground.
Mr.Duc taught me the 1st lesson "no excuse".

By the way, The sopranos is the best movie I've seen so far.



Read rest of entry

Sunday 25 January 2009

Vui lên lào, mở lòng ra đón năm mới lào



Trâu ơi ta bảo trâu này,
Trâu đem vàng bạc chất đầy nhà ta.
Nỗi buồn, nước mắt đem ra,
Niềm vui, hạnh phúc trâu mau tha về ...
Khắp thị thành, khắp thôn quê,
Trẻ con tíu tít mừng reo lì xì.
Cụ bà, ông lão nâng ly,
Bách niên giai lão sức tì hơn trâu.
Mẹ ta trường thọ sống lâu,
Cha ta chân cứng dãi dầu tráng niên.
Em ta thỏa chí thanh niên,
Bạn ta thành đạt, làm nên công hầu.
Trâu ơi trâu nhắn dùm ta,
Phát tài phát lộc muôn nhà an vui .




Read rest of entry