Friday 31 August 2007

Lời Bác dặn trước lúc đi xa

DI CHÚC CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH BÚT TÍCH CÁC BẢN THẢO DI CHÚC CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH
(1965 - 1969) CÁC BẢN IN NGUYÊN VĂN BẢN THẢO DI CHÚC CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH

Link Báo Điện Tử Đảng Cộng Sản Việt Nam

VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ

Độc lập, Tự do, Hạnh phúc

(Tuyệt đối bí mật) Nhân dịp mừng 75 tuổi

Người làm thơ rất nổi tiếng, ở Trung Quốc đời nhà Đường là cụ Đỗ Phủ có câu thơ rằng: "Nhân sinh thất thập cổ lai hy". Nghĩa là: Người thọ bảy mươi, xưa nay hiếm.

Năm nay, tôi đã 75 tuổi. Tinh thần vẫn sáng suốt, thân thể vẫn mạnh khoẻ. Tuy vậy, tôi cũng đã là lớp người "xưa nay hiếm".

Ai đoán biết tôi sẽ sống và phục vụ Tổ quốc, phục vụ cách mạng mấy năm mấy tháng nữa?

Vì vậy, tôi để lại mấy lời này, chỉ nói tóm tắt vài việc thôi. Phòng khi tôi sẽ đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin và các vị cách mạng đàn anh khác, thì đồng bào cả nước và đồng chí trong Đảng khỏi cảm thấy đột ngột.

Trước hết nói về Đảng - Nhờ đoàn kết chặt chẽ, một lòng một dạ phục vụ giai cấp, phục vụ nhân dân, phục vụ Tổ quốc, cho nên từ ngày thành lập đến nay, Đảng ta đã đoàn kết, tổ chức và lãnh đạo nhân dân ta hăng hái đấu tranh tiến từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.

Đoàn kết là một truyền thống cực kỳ quý báu của Đảng và của dân ta. Các đồng chí từ Trung ương đến các chi bộ cần phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí của Đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình.

Trong Đảng thực hành dân chủ rộng rãi, thường xuyên và nghiêm chỉnh tự phê bình và phê bình là cách tốt nhất để

củng cố và phát triển sự đoàn kết và thống nhất của Đảng. Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn nhau.

Đảng ta là một đảng cầm quyền. Mỗi đảng viên và cán bộ phải thật sự thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Phải giữ gìn Đảng ta thật trong sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, là người đầy tớ thật trung thành của nhân dân.

Đoàn viên và thanh niên ta nói chung là tốt, mọi việc đều hăng hái xung phong, không ngại khó khăn, có chí tiến thủ. Đảng cần phải chăm lo giáo dục đạo đức cách mạng cho họ, đào tạo họ thành những người thừa kế xây dựng xã hội chủ nghĩa vừa "hồng" vừa "chuyên".

Bồi dưỡng thế hệ cách mạng cho đời sau là một việc rất quan trọng và rất cần thiết.

Nhân dân lao động ta ở miền xuôi cũng như ở miền núi, đã bao đời chịu đựng gian khổ bị chế độ phong kiến và thực dân áp bức bóc lột, lại kinh qua nhiều năm chiến tranh.

Tuy vậy, nhân dân ta rất anh hùng, dũng cảm, hăng hái, cần cù. Từ ngày có Đảng, nhân dân ta luôn luôn đi theo Đảng, rất trung thành với Đảng.

Đảng cần phải có kế hoạch thật tốt để phát triển kinh tế và văn hoá, nhằm không ngừng nâng cao đời sống của nhân dân.

Cuộc kháng chiến chống Mỹ có thể sẽ kéo dài mấy năm nữa. Đồng bào ta có thể phải hy sinh nhiều của nhiều người. Dù sao, chúng ta phải quyết tâm đánh giặc Mỹ đến thắng lợi hoàn toàn.

Còn non, còn nước, còn người,

Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay!


Dù khó khăn gian khổ đến mấy, nhân dân ta nhất định sẽ hoàn toàn thắng lợi. Đế quốc Mỹ nhất định phải cút khỏi nước ta. Tổ quốc ta nhất định sẽ thống nhất. Đồng bào Nam, Bắc nhất định sẽ sum họp một nhà. Nước ta sẽ có vinh dự lớn là một nước nhỏ mà đã anh dũng đánh thắng 2 đế quốc to - là Pháp và Mỹ; và đã góp phần xứng đáng vào phong trào giải phóng dân tộc.

Về phong trào cộng sản thế giới - Là một người suốt đời phục vụ cách mạng, tôi càng tự hào với sự lớn mạnh của phong trào cộng sản và công nhân quốc tế bao nhiêu, thì tôi càng đau lòng bấy nhiêu vì sự bất hoà hiện nay giữa các đảng anh em!

Tôi mong rằng Đảng ta sẽ ra sức hoạt động, góp phần đắc lực vào việc khôi phục lại khối đoàn kết giữa các đảng anh em trên nền tảng chủ nghĩa Mác - Lênin và chủ nghĩa quốc tế vô sản, có lý có tình.

Tôi tin chắc rằng các đảng anh em và các nước anh em nhất định sẽ phải đoàn kết lại.

*

* *

Về việc riêng - Sau khi tôi qua đời, chớ nên tổ chức đám đình, lãng phí ngày giờ và tiền bạc của nhân dân.

Tôi yêu cầu thi hài tôi được đốt đi, nói chữ là "hoả táng". Tôi mong rằng cách "hoả táng" dần dần sẽ được phổ biến. Vì như thế đối với người sống đã tốt về mặt vệ sinh, lại không tốn đất. Bao giờ ta có nhiều điện, thì "điện táng" càng tốt hơn.

Tro xương thì tìm một quả đồi mà chôn. Gần Tam Đảo và Ba Vì như hình có nhiều đồi tốt. Trên mộ, nên xây 1 cái nhà giản đơn, rộng rãi, chắc chắn, mát mẻ để những người đến thăm viếng có chỗ nghỉ ngơi.

Nên có kế hoạch trồng cây trên đồi. Ai đến thăm thì trồng một cây làm kỷ niệm. Trồng cây nào phải tốt cây ấy. Lâu ngày, cây nhiều thành rừng, sẽ tốt cho phong cảnh và lợi cho nông nghiệp.

Nếu tôi qua đời trước ngày nước ta được thống nhất, thì nên gửi một ít tro xương cho đồng bào miền Nam.

Cuối cùng, tôi để lại muôn vàn tình thân yêu cho toàn dân, toàn Đảng, cho toàn thể bộ đội, cho các cháu thanh niên và nhi đồng.

Tôi cũng gửi lời chào thân ái đến các đồng chí, các bầu bạn, và các cháu thanh niên nhi đồng quốc tế.

Điều mong muốn cuối cùng của tôi là: Toàn Đảng toàn dân ta đoàn kết phấn đấu, xây dựng một nước Việt Nam hoà bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh, và góp phần xứng đáng vào sự nghiệp cách mạng thế giới./.



Chứng kiến,

bí thư thứ nhất

Ban Chấp hành Trung ương:

Lê Duẩn

***

***

***

Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh - nguồn Vietnamnet.vn

Những chiến sĩ vinh dự bảo vệ cho giấc ngủ của Chủ tịch Hồ Chí Minh - nguồn Vietnamnet.vn
Read rest of entry

Friday 24 August 2007

In the pill effect

Những giấc mơ ngắn lại xuất hiện. Rõ ràng và chi tiết. Những cảm xúc rất thật. Thật đến mức những giọt nước mắt chảy từ trong cơn mơ ướt cả cái gối đang nằm, nỗi sợ hãi trong cơn mơ khiến những giọt mồ hôi chảy ướt cả lưng áo…Nó tỉnh dậy mà thấy tim mình còn đập thình thịch…

Chả hiểu từ lúc nào, tự nhiên nó lại hay nghĩ ngợi rồi lại dễ xúc động. Nghe một bản nhạc hay, chợt suy nghĩ về những câu chuyện tình yêu lãng mạn. Thế rồi nó cảm giác như đang yêu và thèm được yêu…Nó tự cười 1 mình trong bóng đêm như 1 người đang yêu và được yêu hạnh phúc nhất thế gian…

Đọc 1 câu chuyện tình buồn trên mạng, những dòng đầy nước mắt của một cô gái dành cho 1 chàng trai, nó lại xúc động. Cái cảm giác như đây chính là những dòng chữ của người yêu nó viết ra, dành cho nó, lan toả khắp con người nó…Tự nhiên nó sợ…Nó sợ làm người khác buồn…Nó sợ làm người khác bị tổn thương…Nó sợ YÊU…

Nó lại tưởng tượng đến cảnh, người con gái mình yêu, bị loá mắt trước vẻ bề ngoài sáng sủa của thằng bạn nó, bị lung lay trước những lời nói hoa mĩ, bay bướm và nhẹ nhàng như làn gió của thằng bạn nó. Nàng cười thật tươi. Uh thì cũng chả sao, ta hạnh phúc khi nàng hạnh phúc cơ mà. Thế nhưng, cái sự ngây thơ vô số tội của thằng bạn nó không mang hạnh phúc đến cho nàng, cái sự lạnh lùng như giá băng, như nỗi đau từng trải của thằng bạn nó chỉ khiến nàng tan nát. Con tim nó đập sai nhịp. Không thể giúp nàng, nó chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng, căm giận thằng bạn và tự trách bản thân là 1 kẻ hèn nhát…

Nó có thằng bạn chán đi chơi với người yêu, bảo thích đi chơi với anh em hơn. Uh thì nghĩ lại cũng chẳng sai. Anh em chơi với nhau thân thiết đến mức chả biết giải thích như thế nào. Vui vẻ thì chả nói làm gì, lúc phê pha thì nắm ôm nhau mà chả thấy ngại ngùng gì, cái gì cũng có thể tâm sự, cái gì cũng có thể chia sẻ, từ câu chuyện công việc, câu chuyện gia đình, câu chuyện tình yêu…thử hỏi, liệu mấy người yêu nhau hiểu nhau được hơn thế…Nhưng nó lại sợ…Sợ mấy thằng bạn nó đánh mất cuộc sống thật của mình…Cuộc sống anh em thế này tình cảm thất đấy, vui vẻ thật đấy, nhưng có cái gì đó không ổn, rất khó giải thích , để rồi 1 lúc nào đó chìm đắm vào trong đấy, phụ thuộc vào cái cuộc sống ấy thì có khi đã là quá muộn…

Nó cảm thấy bị ảm ảnh bởi những câu chuyện kia. Nó cảm thấy mình như 1 con bệnh trầm cảm cần được điều trị tâm lý…Nó thấy cần phải viết ra cho lòng thanh thản…Hy vọng mọi người không hiểu hehe…

Status: 95% - Mệt mỏi, quay chậm, buồn ngủ, và dễ xúc động ~>_<~

Read rest of entry

Tuesday 21 August 2007

Hình như :"›

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Lại 1 đêm không ngủ..

…..

tiếng nhạc nhẹ nhàng quá

như 1 giấc mơ tình yêu ấy ....

….

Đã là gì đâu

mà sao cứ nhớ nhớ..

Hình như..

Mà có thế không phải..

....

....

Có khi..

Là thật rồi ấy..

.......

Read rest of entry

Friday 17 August 2007

Buổi sáng

Ngủ muộn 1 tý

Dậy sớm 1 tý

Đời dài ra 2 tý

Nhưng mà hôm sau dậy thì mệt lắm ý...

------------

Trời còn chưa sáng, gà còn chưa gáy thế mà tiếng chuông đồng hồ báo thức đã nháy. Nó uể oải với tay, định tắt cái tiếng chuông khó chịu ấy đi. Tiếng chuông chưa dứt, tiếng của ông già nó đã vang lên:

"Dậy thôi !"

Câu nói nhẹ nhàng mà như có sức mạnh vô hình, nâng cái cơ thể nặng nề ấy dậy. Ông già nó lúc nào cũng thế, dậy rất là sớm. Già rồi thì phải, có khi đêm qua lại khó ngủ. Đánh răng rửa mặt qua loa, định tắm 1 tý, nhưng lại thôi. Ngủ đêm thì làm sao mà bẩn được, nó thầm nghĩ, nước lại lạnh, lười quá..

------------

Nó dắt xe ra khỏi nhà. Cái ngõ thường ngày vắng tanh, sáng sớm thế này cũng chả đông hơn là mấy.

Mấy hàng bún phở đầu ngõ đã lục tục mở hàng. Đứa con gái nhỏ lúi húi giúp mẹ nó nấu nước, xếp ghế.

Mấy cái quán này ngay gần nhà nó mà cả đời nó chưa từng đặt chân vào..kể cũng lạ..

------------

Đi trên đường mà nó cũng thấy là lạ. Sáng nay có vẻ lạnh hơn bình thường thì phải.

Tại mấy ngụm nước lạnh nó tu trước khi đi?

Hay tại lòng nó lạnh?

Chắc chả phải. Nó nhẩm tính, cuối tháng 8 rồi đấy, bắt đầu sang thu rồi thì phải. Lập thu à, hình như thế...

------------

Thế đấy, thời gian trôi nhanh thật đấy.

Mới hôm nào bắt đầu vào hè, bao nhiêu kế hoạch nghỉ ngơi, ăn chơi..nhẩm tính lại..bây giờ là một số 0 tròn chĩnh..

Thế còn cuộc đời nó, tương lai nó thì làm sao nhỉ?

Nó khẽ rùng mình...

Chắc tại cơn gió...

------------

Mặc bộ đồng phục mà bao người ngưỡng mộ lên, nó thấy có vẻ hơi rộng...

Rộng với cơ thể nó ?

Hay rộng với con người nó ?

Nó thấy chả có gì là t hào...

------------

Xoẹt...đầu điếu thuốc đỏ lên...

Một làn khói bay lên, hòa với khoảng không gian âm u trước mặt...

Nó lặng nhìn trời sáng...

Read rest of entry

Wednesday 15 August 2007

Hỏi 1 tí

Nhà nghèo cũng chng đp trai

Thông minh mà chẳng có tài làm thơ

Nhìn người ta c ngn ngơ

Người đi b li ta đng bơ vơ 1 mình...

----------------

Bun quá, ch biết chat vi ai, ch biết gi đin buôn chuyn vi ai...

Ch có chuyn gì đ mà nói, đ mà trình bày, có mi chuyn bóng banh thì toàn thua sut chc cũng ch ai mun nghe, tt nht là mi người hãy đc blast ri cùng Win vi rule number4 nhé, đp c đôi đường...

Bình thường viết nhiu ri, nói thì cũng ch ít, đến ni đám bn ct nó còn phi cáu lên thì biết là thế nào ri đy. Thôi thì hôm nay đ mi người trình bày vy, mà không phi là trình bày linh tinh đâu nhé, trình bày theo dàn ý sau đây này:

1. Nick blog ca bn có nghĩa là gì?

2. Bn thân vi mình đến mc nào?

a. Cho mình vay tin

b. Hi vay mình tin

c. Đéo tr...

d. Ví d khác

3. Bn quý mình đến mc nào?

a. Gii thiu bn bè, các em xinh đp cho mình.

b. Gii thiu em gái, ch gái rut..cho mình.

c. Hiến thân cho mình

4. Khi mình cn, bn có sn sàng…đi ung cafe và xem film vi mình không?

5. Bn có li khuyên gì dành cho mình không?

6. Câu danh ngôn/ranh ngôn/câu truyện ngụ ngôn nào mà bạn tâm đắc nhất?

7. Nếu bn mun viết/sa testimonial cho mình thì bn s viết như thế nào?

* Bonus: Hãy tưởng tượng, bạn được quyền tặng cho mình 2 món quà, hãy suy nghĩ xem 2 món quà bạn sẽ tặng cho mình gồm những gì và giải thích ^^

------------------

Hehe..thế nhé, gi thì bn biết phi làm gì ri đy

Xem nt đá bóng ri đi ng đây ^^ C lên Tottenham c lên Lazio

Read rest of entry

Wednesday 8 August 2007

Hình thức

Đi ăn cưới bạn, chả dám nói là thân.

Quần đẹp áo đẹp, đi ăn no, gặp nhau được đúng 1s *

Cô dâu chú rể đi được đúng 1 vòng thì khách cũng đứng dậy vừa đẹp.

Phong bì mấy lít, vui thì ít, tiếc tiền thì nhiều

Mình nghĩ có vẻ hơi hình thức…

____________

Đi đám ma

Bận không đến viếng được, nhưng lòng thực sự buồn.

Thằng bạn cứt chửi cho như chó.

Nhưng mình nghĩ..

.. cái chuyện đến hay không

Nó cũng chỉ là hình thức..

____________

Lại thêm 1 đám ma nữa…

Người viếng cũng đông.

Quần nâu áo đen…

Nhưng sao mặt ai cũng tươi thế?

Mình nghĩ..

…chắc cũng chỉ là hình thức…

____________

Sinh nhật thằng bạn

Gặp nhau ăn uống, cafe cà pháo như bình thường

Nhưng mình nghĩ

Sinh nhật phải có cái gì khác chứ ?

Mình bảo hay thôi, mỗi người gửi đến bạn ấy 1 lời chúc nhé !

-------

Im lặng...

-------

Có thể mọi người thấy nhạt nhẽo

Có thể mọi người nghĩ…ôi, hình thức..

Tự nhiên mình chợt nghĩ....

Sinh nhật mình

Không có ai gửi lời chúc...

.............

.............

.............

Đôi khi đâu cần tiền bạc, đôi khi đâu cần phải tổ chức

Ăn uống, café, lên sàn uống rượu…liệu có khiến một ngày thật đẹp trở nên có ý nghĩa?

Hình thức liệu có phải lúc nào cũng là hình thức?

Bống ơi, chúc mày bước sang 1 tuổi mới thật là vui vẻ nhé, yêu thật cuồng nhiệt vào, lo cho gia đình hết trách nhiệm xem nào, kiếm tiền như điên để trả nợ tao xem nào…

Thế nhé !!!

Read rest of entry

Monday 6 August 2007

Phê thì vui hay vui thì phê?

Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam...

--------------------

Dạo này bạn Thịnh online.

Đi với thầy toàn bị thầy hỏi câu hỏi khó. Thịnh bực mình lắm.

Thịnh chơi với Simple. Thịnh tâm sự với Simple. Thịnh bảo thầy coi Thịnh không ra cái gì.

Simple hút điếu cần, khẽ nhăn trán 1 tí rồi truyền cho Thịnh chương thứ nhất của Cuốn các bí kíp câu giờ:

-----------

"Mai mày đi làm. Ông ấy mà hỏi nhiều quá, thì giả vờ toát mồ hôi rồi gọi em phục vụ lên, xin em ấy 1 cái khăn.

Thầy thấy thế chắc cũng thấy áy náy lắm đấy.

Sau khi em ấy xuống rồi, thì mày hãy nháy mắt với ông ấy: " Chị ấy là gái 1 con đấy thầy ạ".

Kiểu đéo gì mắt ông ấy cũng sáng lên cho mà xem.

_Đấy, gái 1 con trông mòn con mắt

_ uh uh..

_ Đắt nên nó mới xắt ra miếng

_ đúng rồi.

_ Xinh đẹp đồn xa, xấu như ma thì chớ có gần..

_ Chính xác

_ Người đẹp vì lụa mà lúa thì tốt vì phân

_ Đúng rồi

_ Thầy cũng đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu

_ < choáng >

_ Bố mẹ em bảo chả ai giầu ba họ, chả ai khó ba đời.

đã nghèo thì nghèo rớt cả mồng tơi.

Trong khi đó thì dân chơi đéo thằng nào sợ mưa rơi.

Mà mưa rơi thì ướt áo ướt quần

Làm sao ướt được tinh thần phi công, thầy nhỉ?

Đấy, làm sao mà nói cho nó liến thoắng để thầy không kịp thở thì kiểu đéo gì thầy cũng mắt trong xoe, mồm há hốc ra cho mà xem.

Lúc đấy thì nhẹ nhàng mà bảo thầy: " Sao hôm nay mồm thầy toooo thế ? Thầy đói àh ? hehe...

, không không...

_Thầy không đói thì em xin nói, nhiều người đầu hói mà cứ thích vuốt keo, béo như heo mà toàn mặc áo bó, ngu như chó mà cứ nghĩ mình thông minh, lạ nhỉ thầy nhỉ?

_ < ặc ặc >

_ Cái bọn đấy thực ra chỉ là cái bọn bẩn thỉu, móng chân dài cả mét, ghét dầy 2 inch, trí thông mình âm 1 thôi, thầy ạ.

Sao thầy không thấy nói gì thế? Thầy có chỗ nào không hiểu àh ? Ở đây thầy không có quyền trợ giúp, nên thầy có cần cán bộ coi thi giải thích gì thêm không?

_ Ờ, thầy hiểu là rất khó hiểu, nhưng cái khó hiểu là thầy không hiểu là thầy hiểu cái khó hiểu ấy nó khó hiểu ở chỗ nào...

_ Sao thầy ngu thế ? Cũng may là thầy không dấu dốt đấy, người ta bảo "văn hay chữ tốt không bằng học dốt lắm tiền" kể cũng đúng, nhờ thầy nhờ ?

Nhưng lại không may cho thầy rồi..

_ Sao sao?

_ Bạn em bảo là "chỉ có thằng ngu mới nói chuyện với thằng dốt thôi " hehe...chào thầy"

Nắm bài kĩ chưa hả Thịnh?

=======

Thịnh bạn ý cứ ngồi cười sằng sặc...

=======

Uh, chắc do hút nhiều, phê quá đây mà....haizz......

--------------

Copyright by Kool & Simple ^^

Chú ý: trong bài có nhiều đoạn copy từ blog thằng Hoạ Mi, hihi..

Read rest of entry

Sunday 5 August 2007

Entry for August 05, 2007

Anh em chia ngọt sẻ bùi.

Không sẻ được bùi đéo có nghĩa là chỉ thích chia ngọt…

Read rest of entry

uh thôi thế thì thế thôi...

Anh em chia ngọt sẻ bùi

Không sẻ được bùi thì cũng đéo có nghĩa là chỉ thích chia ngọt...

Mày có hiểu tao đang nói cái gì không?

Đéo phải là tao chỉ thích đi chơi với bọn mày những lúc vui vẻ, còn những lúc không vui thì tao té..

Có thể dưới mắt đứa nào đó thì nó là như thế, có điều tao đéo cố tình làm thế..

Hôm qua lúc chat với mày tao đéo hiểu mày định nói cái gì...về sau đọc lại, hoá ra mày thâm vãi đái con chó ạ.

Nhưng tao kệ thôi. Ý mày bảo lúc bạn bè có chuyện buồn thì tao không quan tâm..

Tao thì nghĩ đõn giản nó như thế này thôi,

Cái chuyện tình cảm như thế ấy, cái chuyện đi hay không nó chỉ là hình thức, là xã giao thôi, còn trong thâm tâm tao, tao cũng thấy buồn cho nó, và vì thế tao chả thấy mình có lỗi gì cả.

Mày chửi tao như thế, đâm ra lại khiến tao suy nghĩ.

T nhiên tao nghĩ về bản thân tao.

Tao nghĩ về cái thời gian không vui của tao

Lúc tao chia tay người yêu tao, đéo ai buồn cho tao, đéo ai thèm hỏi han tao...

Lúc tao thua bạc, đéo có tiền, lăn lóc bên Đoàn, lang thang khắp HN bằng xe ôm, xe buýt, dật dẹo ở hàng điện tử từ sáng đến tối, gặm bánh mì ăn cháo tối, ai buồn cho tao ?

Nhưng mà nói thật là tao cũng đéo cần. Tao xác định dám làm thì dám chịu, tao vẫn tự hào là trong những lúc khó khăn như thế, tao đéo phải nhờ vả ai, đéo làm phiền đến ai.

Tao giúp đỡ quan tâm người khác đéo phải vì tao hy vọng 1 ngày nào đó người ta sẽ đối xử lại như thế với tao.

Vì thế cũng đéo ai đủ tư cách để bảo tao phải làm cái này cái kia vì thế này thế kia...

Tao nói thế thôi, chứ tao cũng chẳng giận gì mày. Không có lửa làm sao có khói, chắc trong chuyện này tao cũng có gì không đúng, nên tao sẽ suy nghĩ.

Tao sẽ suy nghĩ về bản thân tao, mà tao chắc là tao còn phải suy nghĩ rất lâu, cả đời này chưa chắc tao đã hiểu được...

Thế thôi...

Read rest of entry

Saturday 4 August 2007

Khùng

Hôm vừa rồi, nhân 1 buổi chiều đẹp zời, sân vắng, không mưa, không nắng, thế là mình xách giày chơi môn thể thao yêu thích, đá bóng. Mấy anh em không nói nhưng đều biết với nhau là chơi cho vui là chính, chạy lấy tí mồ hôi cho nó gọi là vận động. Người ta đá bóng bằng chân, đánh bóng bằng đầu, đỡ bóng bằng đùi, bằng ngực…ấy thế mà hôm đấy mình mới biết là hoá ra còn có người đá bóng bằng…mồm !!!

Không phải là anh to cao đẹp trai, chân khéo đá giỏi mà em chú ý đến anh đâu, anh Phương khùng ạ, mà vì cái mồm của anh ấy. Cũng chẳng phải là nó xinh xắn, dễ thương, mọng đỏ màu anh đào mà em vẫn thường để ý ở các bé gái đâu anh ạ, mà bởi vì cái mồm của anh ấy, nó nói nhiều kinh khủng, vô duyên kinh khủng ấy anh có biết không?

Đá dở anh chửi, đá hay anh cũng chửi, mất bóng anh chửi, cướp được bóng anh cũng chửi…Anh bảo em lên làm tiền đạo rồi khi đội mình thua anh lại chửi em là tại sao không kèm...tiền đạo đội bạn ? Anh bảo em về làm thủ môn rồi anh lại giành hết cả quyền phát bóng của em, xong rồi anh lại chửi um cả đội, cả sân lên là d’ thấy thằng nào để mà ban chuyền…ôi, em thì em cũng xin ngưỡng mộ anh…

Hôm đấy em ra sân. Em nhường chỗ cho anh Tuấn sũ - một cầu thủ cũng chuyên đá bóng bằng mồm vào sân, hy vọng 2 anh em nói chuyện với nhau cho vui. Ai dè, anh cũng lại nói hết phần của anh ấy, chửi cũng tranh hết của anh ấy...làm anh Tuấn nhà em hôm đấy trông thật là hiền lành vô số tội. Chắc là anh đang cảm thấy rất là sung sướng và hạnh phúc phải không? Em chắc là thế rồi. Cái sự sung sướng đấy của anh chắc hẳn nó phải to lắm, nên nó mới đè hết lên cái sự sung sướng của người khác như thế. Mà chắc anh cũng chả bao giờ có thời gian đặt tay lên trán suy nghĩ xem tại sao người ta lại gọi mình là Phương khùng đâu nhỉ?

Em ngồi ngoài nói chuyện với mấy ông anh. Em bày tỏ cái bức xúc của em cho các ông ấy nghe. Ấy thế mà các ông ấy chỉ cười rồi các ông ấy hỏi lại em:

_Mày bị điên àh?

Ơ không, em hoàn toàn bình thường, em thậm chí bình thường 1 cách bất bình thường.

_ Mày bình thường thế thì tội gì phải cay cú, cãi nhau với cái thằng khùng đấy.

Chỉ có thằng điên mới nói chuyện với thằng khùng mà thôi.

Thế là tự nhiên các cơ nó lại giãn ra, một nụ cười từ đâu nở toét ra trước mặt, ah há, thảo nào mình không nói chuyện được với anh ý. Thôi thì cứ để cho anh ấy tự sướng vậy.

------------

Đôi khi ở ngoài đời, chúng ta gặp phải những người “không bình thường” như thế, thì tốt nhất chúng ta hãy coi họ là những "có vấn đề về điện não đồ", những người "có tiền sử bệnh án về thần kinh", còn chúng ta là những người “không điên” đi nhé, đừng có để mấy viên gạch dở hơi ấy nó rơi vào đầu mà xì troét, mà bị dickheadache nhé àh nhầm - bigheadache

=========

P/s: cái tên Phương khùng trong bài hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng nếu các bạn có điều kiện qua đoàn Tiếp viên hỏi, thì chúng ta cũng sẽ có 1 nhân vật Phương khùng giống hệt như trong bài

Read rest of entry