Thursday 22 April 2010

The day before tomorrow

1 ngày trước khi cưới.

Hnay trời nắng to, rất thuận lợi để làm một việc j đó, như dọn dẹp và chạy lăng xăng ngoài đường mua sắm chuẩn bị cho ngày cưới chẳng hạn. Khâu chuẩn bị ngày hôm nay coi như là trọn vẹn, khung ảnh, treo phông, hoa hoét, bàn ghế, bánh kẹo..Rèm cửa sổ và chăn đệm cũng đã sẵn sàng. Ngày mai mới thực sự là một ngày bận rộn. Buổi tối đại gia đình ngồi lại với nhau và bàn bạc cho hôm sau mình mới thực sự lo lắng, bao nhiêu thứ phải chuẩn bị, phân công, nào là hoa xe, hoa cưới, trang trí phòng cưới, hoa cô dâu, hoa chú rể, hoa trang trí phòng, bóng bay..rồi lại đến xe cộ, thủ tục lòng vòng đón dâu, công tác chuẩn bị trên khách sạn..bây giờ mới thật sự cảm thấy cần những người bạn có thể tin tưởng được ở bên cạnh. hix. Những cuộc điện thoại hỏi han, chúc mừng không bao giờ là thừa thãi. Nó khiến mình cảm thấy được để ý, được quan tâm, nó như kiểu " Hey, I know what you are doing. You are doing a great job. Keep it up ! " haha.. không biết diễn giải bằng tiếng Việt kiểu gì ^^

Cảm giác như sắp đến Tết ấy. Rảnh rỗi và rất bật. Không phải đi làm thật là sướng. Mình vẫn không hình dung ra cảm giác có người về ở cùng với mình là như thế nào nhưng đã hình dung ra thế nào là 1 ngày trọng đại ^^

Hy vọng ngày mai không quá nắng !
Read rest of entry

Friday 26 February 2010

Bức tranh đẹp

Cách đây 1 tuần có qua nhà bác ăn giỗ bà. Hôm đấy đi cùng mẹ. Lúc ăn cơm cùng mọi người, mẹ có kể 1 câu chuyện vui, có thể tạm đặt tên là “bức tranh đẹp”. Câu chuyện về 1 người bạn của mẹ, ở độ tuổi trung niên, vợ con, gia đình đủ cả. Chú này biết được thông tin là có cô bạn cấp 3 ngày xưa quý mến nhau, nay sống ở khu phố bên cạnh. Trong lòng vẫn giữ mãi hình ảnh về một cô bạn xinh đẹp, vui vẻ, đáng yêu ngày nào, chú này bèn rủ thêm 1 người bạn nữa đến thăm nhà cô bạn kia vào một ngày nọ. Những người bạn cũ gặp nhau, nhận ra nhau, mừng rỡ. Họ hỏi han nhau và kể cho nhau rất nhiều chuyện. Cô bạn gái giờ cũng đã có tuổi, các con đã lớn, không còn trẻ trung và mảnh mai như ngày 2 người còn quen nhau. Cuối buổi chia tay nhau, người bạn đi cùng nhận thấy một khuôn mặt rất tâm trạng, dường như rất ưu tư, dường như 1 nỗi buồn, một nỗi buồn người ta thể hiện khi đánh mất 1 điều gì đấy. Gặng hỏi mãi, chú kia mới trả lời : “ Biết thế thà không gặp, tự nhiên xé mất bức tranh đẹp”..

Câu chuyện khiến mọi người vui, nhưng thực tế nó là một câu chuyện buồn. Một câu chuyện rất đời thường và thực tế. Không như bộ phim tối nay nó vừa xem, The Notebook, Noah và Ellie gặp nhau sau 7 năm không liên lạc và tình yêu của họ vẫn nồng nàn như lần đầu tiên gặp nhau và kể cả cho đến khi họ ra đi cùng nhau.

Nó đã từng đọc ở đâu đó rằng, khi chia tay nhau, tình yêu của họ dừng lại vào lúc ấy và chúng không thay đổi theo thời gian, con người thì không may như vậy, họ thay đổi, họ già đi. Sẽ là may mắn mà cũng có thể là không, nếu như sau này họ tình cờ gặp lại, họ sẽ rất ngạc nhiên cũng như rất thất vọng.

Đến cuối cuộc đời chúng ta còn lại những gì cho bản thân, những bài học cho con cháu, những câu chuyện cuộc đời, những kỉ niệm và những bức tranh đẹp. Nó đã có những bức tranh của mình. Và bây giờ, nó biết, nó sẽ cất những bức tranh ấy đi, để nó sẽ luôn là những bức tranh thật đẹp..
Read rest of entry

26.01.2010

Hơn 1 tháng trôi qua. Và cuộc sống trong thế mà thật mong manh, không có j chắc chắn cả. Bây giờ mới thấm thía cái sự đời. Mới thế đấy mà chớp mắt đã khác. Hơn 1 tháng thôi, cuộc sống đang bình yên là thế, nhẹ nhàng là thế, chỉ 1 phút buông thả thôi là lại chìm vào bao nỗi lo âu day dứt. Lại phải bắt đầu lại từ đầu. Chỉ ân hận là lúc vào lúc ai cũng bận rộn, bộn bề công việc, mình đã không giúp đỡ được j thì thôi, lại làm những việc ngu ngốc như thế này.
Hôm qua nghe tin thằng Bống không được kí tiếp hợp đồng, không tin vào tai luôn. Một cảm xúc thật khó diễn tả. Buồn. Cảm giác như mình cũng có 1 phần trách nhiệm trong sự việc này của thằng bạn. Gặp thấy thằng bạn vẫn bt. Nó là 1 thằng rất bản lĩnh. Hay cũng có thể nó như 1 vết xước ngoài da mà nỗi đau thực sự sẽ ngấm từ từ và sẽ rất đau đớn?
Read rest of entry