Một mình trong phòng không ngủ được
Cái cảm giác này thật quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm, nó khiến anh cảm thấy như đang trở lại với con người ngày nào của mình, một chút tự ti, một chút cô độc...
Thời gian vừa rồi anh trải qua rất nhiều trạng thái cảm xúc khiến đôi lúc anh không nhận ra đâu mới là con người thật của mình, một con người vô tư, sống vui vẻ, hòa đồng hay một người trầm tĩnh, thu mình lại, hướng nội... Anh từng nói với em rằng chúng ta có thể thay đổi để trở thành người chúng ta muốn trở thành. Nhưng thời gian vừa qua anh mới nhận thấy rằng điều đó thật không dễ tí nào ( nhưng không có nghĩa là không thể ).
Anh đang đứng trước một ngã ba đường, anh đang đứng trước 1 quyết định khó khăn nhất từ trước đến giờ và anh phải công nhận là anh không biết phải quyết định như thế nào..
Ở lại và trở thành 1 người phải gánh vác nhiều trách nhiệm cũng như nhiều quyền lợi...
Ở lại cũng như sẽ gắn bó với Hà Nội với gia đình nhiều hơn, được ở bên cạnh em nhiều hơn..
Một, hai năm nữa rồi ổn định..
Cả đời người, người ta cũng chỉ mong muốn đến thế là cùng.
Nhưng liệu như thế có quá sớm không với 1 thằng con trai mới 25 tuổi?
Anh cũng muốn ra đi. Không thể để mình luôn phải chịu thiệt thòi như thế được. Đôi lúc anh cứ tự nhắc nhở mình phải sống thật vô tư, đôi lúc gượng ép đến mức tự lừa dối bản thân. Anh vừa không muốn sống vô tư như trước nữa, nhưng cũng vừa sợ mất nó. Nó mang lại cho anh niềm tin, sự lạc quan cũng như vui vẻ, em ạ...
Có lẽ đúng như em nói, anh vẫn còn quá trẻ con, anh chả tự quyết định được điều gì cho cuộc đời của mình cả. Anh không biết mình đã thực sự sẵn sàng để gắn bó cuộc đời mình với 1 điều gì chưa nữa...
Cứ ngỡ con người mình đã trưởng thành lắm rồi mà hóa ra mình vẫn chưa sẵn sàng với điều gì cả...
Nhớ em ra phết đấy, giờ này chắc còn đang bận ngủ chả nghĩ ngợi gì đến anh đâu..
1 comments:
....
Post a Comment