Wednesday 2 March 2011

CHU DUNG CƠ "HIỂU ĐỜI"

HIỂU ĐỜI

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.


Qua một ngày mất một ngày.

Qua một ngày vui một ngày.

Vui một ngày lãi một ngày.


Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.


Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.


“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.


Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.

Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.

Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.

Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.

Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.


Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.


Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.


Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.


Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.


Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).


Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.


Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.


Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.


Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.


Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.


Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.


Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống…).
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh).
Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh… Tất cả đều là muộn.


Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.



Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.


“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.


Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.


Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.


Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.


Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.


Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.


Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn.
Read rest of entry

Thursday 22 April 2010

The day before tomorrow

1 ngày trước khi cưới.

Hnay trời nắng to, rất thuận lợi để làm một việc j đó, như dọn dẹp và chạy lăng xăng ngoài đường mua sắm chuẩn bị cho ngày cưới chẳng hạn. Khâu chuẩn bị ngày hôm nay coi như là trọn vẹn, khung ảnh, treo phông, hoa hoét, bàn ghế, bánh kẹo..Rèm cửa sổ và chăn đệm cũng đã sẵn sàng. Ngày mai mới thực sự là một ngày bận rộn. Buổi tối đại gia đình ngồi lại với nhau và bàn bạc cho hôm sau mình mới thực sự lo lắng, bao nhiêu thứ phải chuẩn bị, phân công, nào là hoa xe, hoa cưới, trang trí phòng cưới, hoa cô dâu, hoa chú rể, hoa trang trí phòng, bóng bay..rồi lại đến xe cộ, thủ tục lòng vòng đón dâu, công tác chuẩn bị trên khách sạn..bây giờ mới thật sự cảm thấy cần những người bạn có thể tin tưởng được ở bên cạnh. hix. Những cuộc điện thoại hỏi han, chúc mừng không bao giờ là thừa thãi. Nó khiến mình cảm thấy được để ý, được quan tâm, nó như kiểu " Hey, I know what you are doing. You are doing a great job. Keep it up ! " haha.. không biết diễn giải bằng tiếng Việt kiểu gì ^^

Cảm giác như sắp đến Tết ấy. Rảnh rỗi và rất bật. Không phải đi làm thật là sướng. Mình vẫn không hình dung ra cảm giác có người về ở cùng với mình là như thế nào nhưng đã hình dung ra thế nào là 1 ngày trọng đại ^^

Hy vọng ngày mai không quá nắng !
Read rest of entry

Friday 26 February 2010

Bức tranh đẹp

Cách đây 1 tuần có qua nhà bác ăn giỗ bà. Hôm đấy đi cùng mẹ. Lúc ăn cơm cùng mọi người, mẹ có kể 1 câu chuyện vui, có thể tạm đặt tên là “bức tranh đẹp”. Câu chuyện về 1 người bạn của mẹ, ở độ tuổi trung niên, vợ con, gia đình đủ cả. Chú này biết được thông tin là có cô bạn cấp 3 ngày xưa quý mến nhau, nay sống ở khu phố bên cạnh. Trong lòng vẫn giữ mãi hình ảnh về một cô bạn xinh đẹp, vui vẻ, đáng yêu ngày nào, chú này bèn rủ thêm 1 người bạn nữa đến thăm nhà cô bạn kia vào một ngày nọ. Những người bạn cũ gặp nhau, nhận ra nhau, mừng rỡ. Họ hỏi han nhau và kể cho nhau rất nhiều chuyện. Cô bạn gái giờ cũng đã có tuổi, các con đã lớn, không còn trẻ trung và mảnh mai như ngày 2 người còn quen nhau. Cuối buổi chia tay nhau, người bạn đi cùng nhận thấy một khuôn mặt rất tâm trạng, dường như rất ưu tư, dường như 1 nỗi buồn, một nỗi buồn người ta thể hiện khi đánh mất 1 điều gì đấy. Gặng hỏi mãi, chú kia mới trả lời : “ Biết thế thà không gặp, tự nhiên xé mất bức tranh đẹp”..

Câu chuyện khiến mọi người vui, nhưng thực tế nó là một câu chuyện buồn. Một câu chuyện rất đời thường và thực tế. Không như bộ phim tối nay nó vừa xem, The Notebook, Noah và Ellie gặp nhau sau 7 năm không liên lạc và tình yêu của họ vẫn nồng nàn như lần đầu tiên gặp nhau và kể cả cho đến khi họ ra đi cùng nhau.

Nó đã từng đọc ở đâu đó rằng, khi chia tay nhau, tình yêu của họ dừng lại vào lúc ấy và chúng không thay đổi theo thời gian, con người thì không may như vậy, họ thay đổi, họ già đi. Sẽ là may mắn mà cũng có thể là không, nếu như sau này họ tình cờ gặp lại, họ sẽ rất ngạc nhiên cũng như rất thất vọng.

Đến cuối cuộc đời chúng ta còn lại những gì cho bản thân, những bài học cho con cháu, những câu chuyện cuộc đời, những kỉ niệm và những bức tranh đẹp. Nó đã có những bức tranh của mình. Và bây giờ, nó biết, nó sẽ cất những bức tranh ấy đi, để nó sẽ luôn là những bức tranh thật đẹp..
Read rest of entry

26.01.2010

Hơn 1 tháng trôi qua. Và cuộc sống trong thế mà thật mong manh, không có j chắc chắn cả. Bây giờ mới thấm thía cái sự đời. Mới thế đấy mà chớp mắt đã khác. Hơn 1 tháng thôi, cuộc sống đang bình yên là thế, nhẹ nhàng là thế, chỉ 1 phút buông thả thôi là lại chìm vào bao nỗi lo âu day dứt. Lại phải bắt đầu lại từ đầu. Chỉ ân hận là lúc vào lúc ai cũng bận rộn, bộn bề công việc, mình đã không giúp đỡ được j thì thôi, lại làm những việc ngu ngốc như thế này.
Hôm qua nghe tin thằng Bống không được kí tiếp hợp đồng, không tin vào tai luôn. Một cảm xúc thật khó diễn tả. Buồn. Cảm giác như mình cũng có 1 phần trách nhiệm trong sự việc này của thằng bạn. Gặp thấy thằng bạn vẫn bt. Nó là 1 thằng rất bản lĩnh. Hay cũng có thể nó như 1 vết xước ngoài da mà nỗi đau thực sự sẽ ngấm từ từ và sẽ rất đau đớn?
Read rest of entry